Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 1
Chương 1: Đêm tiệc trên biển
Bao Thanh Thiên, vị thẩm phán nổi tiếng với sự thông thái và công minh, bước chân lên du thuyền “Ngọc Lam” với một chút hoài nghi. Đã bao năm ông không rời khỏi Tống Quốc, nay lại được mời tham dự chuyến hành trình trên biển đầy bí ẩn này. Du thuyền “Ngọc Lam” được biết đến với sự xa hoa, sang trọng, và chỉ những nhân vật có máu mặt trong xã hội mới được mời tham gia.
Bước vào khoang chính, Bao Thanh Thiên nhận thấy không gian được trang trí lộng lẫy với những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, bàn ăn trải dài với đủ loại món ngon, và những vị khách mặc trang phục lộng lẫy đang trò chuyện, cười nói. Tuy nhiên, không khí lại có phần ngột ngạt, như thể mọi người đang đeo một chiếc mặt nạ giả tạo để che giấu điều gì đó.
“Thật vinh dự khi có ngài Bao tham gia cùng chúng tôi trong chuyến hành trình này,” một giọng nói trầm, đầy uy quyền vang lên.
Bao Thanh Thiên quay lại, đối diện với Triệu Hưng, chủ nhân của du thuyền. Ông ta là một người đàn ông khoảng năm mươi, với mái tóc đen bóng và đôi mắt sắc lạnh. Dù Triệu Hưng nở nụ cười lịch lãm, nhưng trong ánh mắt ông ta không giấu được sự tính toán.
“Triệu đại nhân quá lời rồi,” Bao Thanh Thiên đáp lại bằng giọng điềm đạm. “Chỉ là một chuyến hành trình ngắn thôi mà, ta cũng muốn nhân cơ hội này để thư giãn một chút.”
Triệu Hưng cười lớn, vỗ vai Bao Thanh Thiên, “Đúng vậy, đây là dịp để các vị đại nhân có thể thả lỏng một chút. Hãy thưởng thức bữa tiệc, và quên đi những lo toan của triều chính.”
Trong khi Bao Thanh Thiên đang trò chuyện với Triệu Hưng, một người phụ nữ duyên dáng tiến lại gần. Bà ta mặc một chiếc váy lụa màu xanh biển, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt long lanh nhưng đầy bí ẩn. Bà ta là Trương Quý Phi, một người phụ nữ có quá khứ phức tạp, và cũng là một trong những khách mời danh dự trên du thuyền.
“Ngài Bao,” bà ta nhẹ nhàng cất giọng, “thật hân hạnh khi được gặp ngài ở đây. Tôi nghe danh ngài đã lâu, nay mới có dịp diện kiến.”
Bao Thanh Thiên gật đầu chào, “Quý Phi phu nhân, hân hạnh được gặp. Phu nhân trông thật tươi tắn trong bộ váy này, nhưng tôi cảm nhận được một chút ưu phiền trong ánh mắt phu nhân, có chuyện gì khiến phu nhân bận lòng chăng?”
Trương Quý Phi khẽ cười, nhưng đó không phải là nụ cười thật sự vui vẻ, “Ngài thật tinh ý. Đúng là có đôi chút lo âu, nhưng tôi không tiện nói ra. Chỉ là những chuyện cũ mà thôi.”
Trước khi Bao Thanh Thiên kịp hỏi thêm, một tiếng chuông vang lên báo hiệu bữa tiệc chính thức bắt đầu. Các vị khách lần lượt di chuyển về phía bàn tiệc, nơi những món ăn thượng hạng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, nhưng sự ngột ngạt vẫn không rời khỏi tâm trí Bao Thanh Thiên. Ông không thể không để ý đến những ánh mắt, những cái nhìn đầy ẩn ý giữa các khách mời. Mỗi người dường như đều có một bí mật, và dường như mọi thứ chỉ chực chờ để bùng nổ.
Khi bữa tiệc gần tàn, Triệu Hưng đứng dậy, nâng ly rượu và nói lớn, “Thưa quý vị, chúng ta đang ở giữa biển khơi, không còn những ràng buộc của đất liền. Hãy tận hưởng tối nay như thể không có ngày mai!”
Những tiếng cười, tiếng chạm ly rộn rã khắp nơi. Tuy nhiên, Bao Thanh Thiên vẫn giữ được vẻ điềm đạm, đôi mắt quan sát từng hành động của mọi người. Một điều gì đó khiến ông cảm thấy không yên, như thể có một cơn bão đang chuẩn bị kéo đến.
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên, xé tan bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc.
“Áaaa!” Tiếng hét của một người phụ nữ, đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Mọi người lập tức im lặng, quay về hướng tiếng thét phát ra. Trương Quý Phi, gương mặt tái nhợt, run rẩy chỉ về phía cánh cửa phòng riêng của Tôn Đại Phú, một thương gia nổi tiếng cũng có mặt trên du thuyền.
“Ông ấy… ông ấy… bị giết rồi!” Trương Quý Phi lắp bắp nói, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Mọi người đổ dồn về phía cánh cửa, và trước khi ai kịp hành động, Bao Thanh Thiên đã nhanh chóng tiến về phía trước. Ông đẩy cửa phòng mở ra, và cảnh tượng bên trong khiến tất cả đều chết lặng.
Tôn Đại Phú nằm sóng soài trên sàn, giữa một vũng máu. Mặt ông ta xanh tái, đôi mắt mở to, trống rỗng, và trên cổ có một vết cắt sâu. Không có dấu hiệu vật lộn, căn phòng khóa chặt từ bên trong, và chiếc nhẫn vàng với chữ khắc bí ẩn vẫn nằm chặt trong tay ông ta.
Bao Thanh Thiên cúi xuống kiểm tra, trong lòng ông dấy lên một cảm giác nặng nề. Ông biết rằng chuyến hành trình này sẽ không dễ dàng, và đêm nay chỉ là sự khởi đầu cho một vụ án đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm.