Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 10
Chương 10: Kết thúc
Khi du thuyền “Ngọc Lam” cập bến, cảng biển vẫn còn chìm trong sương sớm. Bóng dáng của Bao Thanh Thiên nổi bật giữa những hàng cây, nét mặt ông điềm tĩnh nhưng ánh mắt đượm buồn. Ông biết rằng mỗi vụ án đều để lại trong lòng mình những dấu ấn không thể phai mờ, và vụ án này cũng không ngoại lệ.
Triệu Hưng, trong sự đau khổ và tuyệt vọng, đã bị dẫn giải xuống thuyền bởi những lính canh trung thành của ông. Những hành khách khác cũng lặng lẽ rời khỏi con tàu, mỗi người mang theo những suy tư riêng. Không ai nói một lời nào, họ chỉ lặng lẽ chia tay, mang theo những cảm xúc lẫn lộn về sự sống và cái chết, về lòng tham và sự phản bội.
Bao Thanh Thiên, sau khi hoàn tất các thủ tục cần thiết, rời khỏi cảng biển và trở về văn phòng của mình ở phủ Khai Phong. Con đường về dường như dài hơn bình thường, và những suy nghĩ về vụ án cứ ám ảnh tâm trí ông.
Khi về đến phủ, Bao Thanh Thiên được Công Tôn Sách và Triển Chiêu đón tiếp. Cả hai đều đã nghe tin về vụ án và đang chờ đợi ông trở về để nghe báo cáo chi tiết.
“Đại nhân, ngài đã vất vả rồi,” Công Tôn Sách nói, giọng ông trầm ấm nhưng lo lắng. “Vụ án trên du thuyền ‘Ngọc Lam’ thật phức tạp. Ngài có phát hiện gì thêm không?”
Bao Thanh Thiên ngồi xuống, hít một hơi thật sâu trước khi trả lời. “Vụ án đã được giải quyết, nhưng những gì tôi thấy trên du thuyền đó để lại trong lòng tôi nhiều suy nghĩ. Lòng tham, sự phản bội và tội ác – tất cả đều là những thứ mà con người dễ dàng sa ngã. Triệu Hưng không phải là người đầu tiên, và có lẽ cũng không phải là người cuối cùng, bị cuốn vào vòng xoáy của sự tham lam và sợ hãi.”
Triển Chiêu, người vẫn luôn theo sát Bao Thanh Thiên trong nhiều vụ án, cau mày. “Đại nhân, ngài đã làm tất cả những gì có thể. Sự thật đã được phơi bày, và công lý đã được thực thi.”
“Đúng vậy,” Bao Thanh Thiên gật đầu, “nhưng vụ án này làm tôi nhớ đến một điều quan trọng. Dù chúng ta có bao nhiêu quyền lực, bao nhiêu tài năng, thì cũng không thể ngăn chặn được sự sa ngã của con người. Chỉ có lòng nhân từ và sự chính trực mới có thể giữ cho chúng ta không rơi vào vòng xoáy đó.”
Công Tôn Sách nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bao Thanh Thiên, giọng ông đầy sự cảm thông. “Đại nhân, ngài là người luôn đi theo con đường chính trực. Dù cho thế gian có nhiều cạm bẫy, tôi tin rằng với lòng kiên định của ngài, ngài sẽ luôn tìm ra con đường đúng đắn.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, cảm thấy lòng mình được an ủi. Ông biết rằng mình không cô đơn trên con đường này. Bên cạnh ông luôn có những người đồng hành trung thành, những người sẵn sàng chiến đấu vì công lý và sự thật.
Ngày hôm đó, Bao Thanh Thiên cùng Công Tôn Sách và Triển Chiêu làm việc không ngừng nghỉ, tổng hợp mọi chi tiết về vụ án để báo cáo lên triều đình. Mặc dù vụ án đã được giải quyết, nhưng trách nhiệm của họ là phải đảm bảo rằng mọi thứ được ghi lại rõ ràng và minh bạch, để không có ai phải chịu oan ức.
Khi màn đêm buông xuống, Bao Thanh Thiên lại ngồi một mình trong phòng làm việc. Ông mở một cuốn sách cổ, đôi mắt lướt qua những trang giấy đã ngả màu. Trong cuốn sách ấy, ông tìm thấy một đoạn văn khiến ông suy nghĩ:
“Người quân tử biết sợ sự sa ngã của chính mình hơn là sợ kẻ thù bên ngoài. Vì thế, người quân tử luôn giữ gìn sự chính trực, không để lòng tham hay sợ hãi làm mờ đi lý trí.”
Bao Thanh Thiên biết rằng cuộc chiến với cái ác không bao giờ kết thúc. Nhưng ông cũng biết rằng với mỗi vụ án mà ông giải quyết, ông lại học thêm được điều gì đó về con người, về thế giới xung quanh. Và điều quan trọng nhất, ông biết rằng mình phải luôn giữ vững lòng chính trực, không để bất cứ điều gì làm lung lay ý chí.
Khi gió đêm thổi nhẹ qua cửa sổ, Bao Thanh Thiên khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên bình trong tâm hồn. Ông biết rằng mình đã làm đúng, và dù con đường phía trước còn dài, ông sẽ tiếp tục bước đi, mang theo lòng quyết tâm và sự chính trực.
Vụ án trên du thuyền “Ngọc Lam” đã khép lại, nhưng những bài học từ đó sẽ mãi ở lại trong lòng ông. Bao Thanh Thiên, người thẩm phán công minh, sẽ tiếp tục hành trình của mình, luôn đi theo ánh sáng của công lý, dù cho bóng tối có dày đặc đến đâu.