Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 2
Chương 2: Xác chết bí ẩn
Không khí trên du thuyền “Ngọc Lam” bỗng chốc trở nên ngột ngạt và căng thẳng khi tất cả mọi người đổ dồn về phía căn phòng nơi xác của Tôn Đại Phú được phát hiện. Đám đông rì rầm bàn tán, ai nấy đều không giấu được sự hoảng loạn. Đối với họ, cái chết của một người giữa biển khơi, trong một không gian khép kín như vậy, là điều khó có thể tưởng tượng.
Bao Thanh Thiên đứng dậy từ chỗ xác chết, đôi mắt sắc lạnh lướt qua đám người xung quanh. Ông ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, rồi quay sang nói với Triệu Hưng, chủ nhân của du thuyền.
“Triệu đại nhân, nơi này cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Không ai được rời khỏi hiện trường cho đến khi mọi chuyện được làm rõ,” Bao Thanh Thiên nói, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát.
Triệu Hưng gật đầu, ra lệnh cho đội ngũ bảo vệ du thuyền lập tức phong tỏa khu vực xung quanh phòng của Tôn Đại Phú. Mọi người bắt đầu lui lại, đứng rải rác trong sự im lặng đầy căng thẳng.
“Ngài Bao, ngài nghĩ chuyện gì đã xảy ra?” Trương Quý Phi thì thầm hỏi, đôi mắt bà vẫn chưa thôi run rẩy.
Bao Thanh Thiên không trả lời ngay. Ông bước đến gần thi thể của Tôn Đại Phú, nhìn kỹ vết cắt sâu trên cổ, rồi quan sát cẩn thận xung quanh căn phòng. Căn phòng nhỏ này được bài trí đơn giản, với một chiếc giường lớn, một bàn làm việc, và một tủ quần áo. Tuy nhiên, mọi thứ dường như vẫn ở nguyên vị trí, không có dấu hiệu của sự xáo trộn.
“Vết cắt trên cổ ông ấy rất sâu và gọn, điều này cho thấy hung thủ phải là một người có kỹ năng cao trong việc sử dụng dao,” Bao Thanh Thiên nhận xét. “Nhưng điều kỳ lạ là không có dấu hiệu vật lộn, như thể Tôn Đại Phú đã hoàn toàn không phản kháng.”
“Nhưng căn phòng này đã khóa từ bên trong, không ai có thể ra vào,” Lý Tuấn, một người bạn cũ của Tôn Đại Phú, lo lắng nói. “Làm sao mà hung thủ có thể thoát ra được?”
Bao Thanh Thiên đi đến cửa, kiểm tra ổ khóa một cách cẩn thận. Đúng như Lý Tuấn nói, cánh cửa đã bị khóa chặt từ bên trong. Ông quay lại nhìn những người đang tụ tập ngoài cửa.
“Có ai trong số các vị có chìa khóa dự phòng của căn phòng này không?” Bao Thanh Thiên hỏi.
Triệu Hưng lắc đầu, “Không ai ngoài Tôn Đại Phú có chìa khóa. Tôi đã đích thân giao nó cho ông ta khi lên du thuyền.”
Bao Thanh Thiên im lặng một lúc, rồi ông nhìn xuống bàn tay của nạn nhân. Trong tay Tôn Đại Phú là một chiếc nhẫn vàng, có khắc một ký tự kỳ lạ mà ông không nhận ra ngay.
“Chiếc nhẫn này có vẻ rất quan trọng đối với nạn nhân,” Bao Thanh Thiên nói, đưa chiếc nhẫn ra cho mọi người xem. “Có ai nhận ra ký tự này không?”
Mọi người nhìn chiếc nhẫn, nhưng không ai tỏ ra nhận biết. Trương Quý Phi khẽ nhíu mày, rồi lắc đầu.
“Không, tôi chưa từng thấy ký tự này trước đây,” bà nói nhỏ.
“Điều này càng làm tăng thêm sự bí ẩn,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trầm xuống. “Rất có thể, chiếc nhẫn này là một manh mối quan trọng, nhưng chúng ta cần tìm hiểu thêm về nó.”
Lúc này, Lưu Văn, một nhà báo cũng có mặt trên du thuyền, bước tới gần Bao Thanh Thiên.
“Thưa ngài Bao, tôi đã nghe được vài điều về Tôn Đại Phú và các hoạt động của ông ta,” Lưu Văn nói, giọng ông ta thì thầm. “Tôi nghĩ rằng có thể giúp ngài hiểu rõ hơn về tình hình.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, nhưng trước khi ông kịp nói gì thêm, tiếng động lớn vang lên từ cuối hành lang, khiến tất cả mọi người quay lại nhìn. Một cánh cửa khác đã bị mở ra, và từ đó bước ra một người đàn ông lớn tuổi, gương mặt tức giận.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao lại có tiếng la hét? Và tại sao lại có đám đông này?” Người đàn ông lớn tiếng hỏi.
Triệu Hưng nhanh chóng bước tới, cố gắng trấn an người đàn ông, “Đại nhân, xin hãy bình tĩnh. Đã xảy ra một vụ việc không may, nhưng chúng tôi đang cố gắng giải quyết.”
Bao Thanh Thiên nhìn người đàn ông mới đến, nhận ra ông ta là Hoàng lão gia, một quan chức có tiếng trong triều đình, và cũng là một trong những khách mời đặc biệt của chuyến đi này.
“Hoàng lão gia, tôi là Bao Chửng, hiện đang điều tra về cái chết của Tôn Đại Phú. Chúng tôi cần ông hợp tác và giữ bình tĩnh,” Bao Thanh Thiên nói, ánh mắt ông vẫn không rời khỏi khuôn mặt người đàn ông.
Hoàng lão gia dường như nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Bao Thanh Thiên, ông ta hạ giọng, nhưng vẫn còn chút khó chịu.
“Được, ta sẽ hợp tác. Nhưng ngài cần phải nhanh chóng giải quyết việc này. Ta không muốn du thuyền của Triệu Hưng bị nhúng chàm bởi một vụ án mạng,” Hoàng lão gia nói.
Bao Thanh Thiên chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay lại tiếp tục kiểm tra căn phòng. Ông nhận thấy rằng ngoài chiếc nhẫn, không có gì khác bất thường. Điều này càng khiến ông tin rằng chiếc nhẫn có thể chính là chìa khóa mở ra toàn bộ vụ án.
“Chúng ta sẽ cần phải điều tra thêm, và tôi sẽ cần nói chuyện với từng người trong số các vị,” Bao Thanh Thiên nói, quay lại đối diện với nhóm người đứng ngoài cửa.
“Không ai được rời khỏi du thuyền cho đến khi vụ việc này được làm sáng tỏ,” ông nói thêm, ánh mắt nghiêm nghị của ông dường như xuyên thấu qua mọi sự giả tạo và che giấu.
Đêm nay, biển khơi vẫn tiếp tục gầm gừ, và bóng tối dày đặc bao phủ lấy du thuyền “Ngọc Lam”. Một vụ án đầy bí ẩn đã bắt đầu, và Bao Thanh Thiên biết rằng mọi thứ sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều trước khi sự thật được phơi bày.