Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 3
Chương 3: Manh mối đầu tiên
Sự căng thẳng vẫn bao trùm du thuyền “Ngọc Lam” khi Bao Thanh Thiên bắt đầu cuộc điều tra sâu hơn. Tất cả hành khách đều được yêu cầu ở lại khoang chính trong khi Bao Thanh Thiên và Triệu Hưng bắt đầu khám xét các phòng khác để tìm thêm manh mối. Trên khuôn mặt của những người có mặt, sự lo lắng dần hiện rõ. Không ai biết hung thủ là ai, và điều đó khiến họ càng trở nên hoang mang hơn.
Bao Thanh Thiên trở lại phòng của Tôn Đại Phú, nơi mà ánh đèn dầu vẫn chiếu sáng mờ ảo, làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo và u ám hơn. Ông tiến đến gần bàn làm việc của nạn nhân, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp ông hiểu thêm về Tôn Đại Phú và các hoạt động của ông ta. Những cuốn sách, tài liệu, và bút lông được xếp ngay ngắn trên bàn, nhưng không có gì đáng chú ý.
Trong khi kiểm tra kỹ càng hơn, Bao Thanh Thiên phát hiện một ngăn kéo nhỏ, dường như đã bị khóa. Ông cúi xuống, dùng một cây trâm bằng bạc để khéo léo mở khóa ngăn kéo. Bên trong, ông tìm thấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, được chạm khắc tinh xảo.
“Triệu đại nhân, nhìn này,” Bao Thanh Thiên nói, mở chiếc hộp ra trước sự chứng kiến của Triệu Hưng.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc phong thư kín, được niêm phong cẩn thận bằng sáp đỏ. Trên mặt phong thư, một ký hiệu giống với ký tự trên chiếc nhẫn vàng của Tôn Đại Phú.
“Đây chắc chắn là một manh mối quan trọng,” Bao Thanh Thiên nhận định, rồi cẩn thận mở phong thư. Bên trong là một mảnh giấy với những dòng chữ được viết bằng mực đen.
“Bản hợp đồng buôn lậu… liên quan đến Triệu gia và… các quan chức cấp cao,” Bao Thanh Thiên đọc to những gì được viết trên giấy. Mắt ông không khỏi nhíu lại. “Dường như Tôn Đại Phú đang nắm giữ một bí mật nguy hiểm, và chiếc nhẫn vàng kia có thể là chìa khóa để giải mã mọi chuyện.”
Triệu Hưng lắng nghe, nhưng gương mặt ông ta không biểu lộ nhiều cảm xúc. “Tôi không biết gì về hợp đồng này. Có thể là một âm mưu nhằm hãm hại gia tộc tôi.”
“Chúng ta sẽ sớm biết được sự thật,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.
Khi trời đã khuya, Bao Thanh Thiên trở lại khoang chính, nơi tất cả hành khách đang chờ đợi trong lo âu. Ông quyết định bắt đầu cuộc thẩm vấn từng người một, bắt đầu với Lý Tuấn, người bạn cũ của Tôn Đại Phú.
“Lý tiên sinh, tôi cần biết mối quan hệ giữa ngài và Tôn Đại Phú. Hai người đã biết nhau bao lâu rồi?” Bao Thanh Thiên hỏi, ánh mắt dò xét.
Lý Tuấn hít một hơi sâu, đôi tay ông khẽ run lên. “Tôi và Tôn Đại Phú đã biết nhau từ thời trẻ. Chúng tôi từng là bạn bè thân thiết, nhưng… gần đây, mọi thứ đã thay đổi. Tôn Đại Phú bắt đầu tham gia vào những phi vụ mà tôi không đồng tình. Chúng tôi dần xa cách, và tôi đã không gặp lại ông ấy trong vài năm cho đến khi nhận được lời mời tham gia chuyến du thuyền này.”
“Ngài có biết về chiếc nhẫn vàng mà Tôn Đại Phú mang theo không?” Bao Thanh Thiên tiếp tục hỏi.
Lý Tuấn ngạc nhiên, lắc đầu. “Không, tôi không biết về chiếc nhẫn đó. Nhưng tôi có nghe rằng Tôn Đại Phú gần đây đã tham gia vào một phi vụ buôn lậu rất lớn. Có lẽ chiếc nhẫn đó liên quan đến vụ việc này.”
Bao Thanh Thiên nhìn sâu vào mắt Lý Tuấn, như muốn xác định xem ông ta có đang giấu diếm điều gì không. Nhưng vẻ lo lắng và thành thật trong ánh mắt của Lý Tuấn khiến Bao Thanh Thiên tạm thời gác lại những nghi ngờ.
Kế tiếp, ông mời Trương Quý Phi đến để thẩm vấn. Người phụ nữ bước đến với một vẻ bình tĩnh lạ thường, nhưng ánh mắt bà vẫn không giấu được sự sợ hãi.
“Trương phu nhân, tôi cần biết lý do tại sao phu nhân lại có mặt trên du thuyền này,” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Tôi… tôi được mời bởi Triệu đại nhân. Ông ấy nói rằng đây là cơ hội để gặp gỡ những người có ảnh hưởng, và tôi nghĩ rằng việc này có thể giúp ích cho sự nghiệp của tôi,” Trương Quý Phi trả lời, giọng bà khẽ run.
“Phu nhân có biết gì về những hoạt động của Tôn Đại Phú không?” Bao Thanh Thiên tiếp tục hỏi.
“Không, tôi không biết gì cả,” Trương Quý Phi trả lời nhanh chóng. “Tôi chỉ biết ông ta là một người giàu có và có nhiều mối quan hệ, nhưng chúng tôi không hề thân thiết.”
Bao Thanh Thiên im lặng một lúc, rồi ông hỏi thêm, “Phu nhân có biết về ký tự trên chiếc nhẫn vàng của Tôn Đại Phú không? Hoặc về chiếc hộp gỗ chứa phong thư?”
Trương Quý Phi ngập ngừng, đôi mắt bà nhìn xuống đất. “Tôi… tôi từng thấy ông ấy cầm chiếc nhẫn đó, nhưng tôi không biết gì về nó. Tôi xin lỗi, nhưng tôi thật sự không biết gì hơn.”
Bao Thanh Thiên quan sát kỹ lưỡng, nhưng không nhận thấy dấu hiệu gì khác thường từ Trương Quý Phi. Ông cảm nhận được rằng bà ta đang giấu điều gì đó, nhưng không có bằng chứng rõ ràng để buộc tội.
Cuộc thẩm vấn kéo dài suốt đêm, nhưng không ai trong số những người bị hỏi cung đưa ra được manh mối rõ ràng. Bao Thanh Thiên trở lại phòng của mình với một cảm giác nặng nề. Mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ, và ông biết rằng vụ án này còn phức tạp hơn ông tưởng.
Trước khi đi ngủ, Bao Thanh Thiên lôi chiếc nhẫn vàng ra, đặt nó trên bàn, rồi suy nghĩ. “Một chiếc nhẫn bí ẩn, một hợp đồng buôn lậu, và một cái chết kỳ lạ… Tất cả đều liên quan đến nhau. Nhưng làm thế nào để mọi thứ khớp lại với nhau?”
Và như thế, đêm đó, Bao Thanh Thiên biết rằng hành trình trên biển của ông đã chuyển sang một giai đoạn mới, nơi mà mỗi bước đi đều phải cẩn trọng và tinh tế. Chân tướng của vụ án đang dần lộ diện, nhưng vẫn còn quá nhiều bí ẩn cần giải mã.