Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 4
Chương 4: Những nghi ngờ chồng chất
Trời vừa sáng, ánh nắng le lói chiếu qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng dài trong phòng của Bao Thanh Thiên. Đêm qua, ông đã suy nghĩ rất nhiều về những manh mối và lời khai từ các hành khách. Tuy nhiên, càng suy nghĩ, ông càng nhận ra rằng vụ án này có nhiều uẩn khúc hơn ông tưởng.
Khi bước ra khoang chính, Bao Thanh Thiên thấy mọi người đã tập trung đông đủ, nhưng bầu không khí không còn như ngày hôm trước. Sự căng thẳng, lo lắng hiển hiện trên khuôn mặt của tất cả mọi người. Ai cũng biết rằng trên du thuyền này có một kẻ giết người, nhưng không ai biết đó là ai.
Triệu Hưng bước tới gần Bao Thanh Thiên, gương mặt ông ta trông căng thẳng hơn bao giờ hết. “Thưa ngài Bao, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ngài nói đêm qua. Tôi không thể tin rằng trên du thuyền của tôi lại xảy ra chuyện này.”
Bao Thanh Thiên nhìn Triệu Hưng, giọng điềm tĩnh, “Triệu đại nhân, tôi cần thêm thông tin về những người có mặt trên du thuyền này. Ai cũng có thể là nghi phạm, và tôi cần biết rõ hơn về họ để hiểu được động cơ của kẻ giết người.”
Triệu Hưng gật đầu, rồi ra lệnh cho người hầu mang đến cho Bao Thanh Thiên một danh sách những hành khách có mặt trên du thuyền. Bao Thanh Thiên cẩn thận xem xét từng cái tên, mắt ông dừng lại ở một số người có vẻ nổi bật.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên hỏi, “có phải ngài đã mời tất cả những người này tham gia chuyến du thuyền?”
Triệu Hưng lắc đầu, “Không hẳn vậy. Một số người tôi mời, nhưng một số khác là do các vị khách khác giới thiệu. Ví dụ như Lý Tuấn và Trương Quý Phi là những người tôi đích thân mời. Nhưng những người khác như Lưu Văn, nhà báo, hay Hoàng lão gia, là do những mối quan hệ khác.”
Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu, tiếp tục suy nghĩ. Ông biết rằng mỗi người trên du thuyền đều có một lý do để ở đây, và có thể lý do đó không hề đơn giản.
Trong khi đó, Triệu Hưng bước tới gần Lý Tuấn, người bạn cũ của Tôn Đại Phú, đang ngồi một mình ở góc khoang chính. Ông ta hỏi, giọng nghi ngờ, “Lý tiên sinh, tôi nhớ rằng ngài và Tôn Đại Phú từng là bạn bè rất thân. Nhưng gần đây, tôi nghe nói rằng hai người đã xảy ra mâu thuẫn. Có đúng vậy không?”
Lý Tuấn ngước lên, đôi mắt ông ta lộ rõ vẻ bực bội. “Đúng là chúng tôi từng có mâu thuẫn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn giết ông ta. Tôi đến đây để hòa giải, không phải để trả thù.”
Bao Thanh Thiên bước tới, xen vào cuộc đối thoại, “Lý tiên sinh, ngài có thể giải thích rõ hơn về mâu thuẫn giữa ngài và Tôn Đại Phú không? Chúng tôi cần hiểu rõ hơn về mối quan hệ này để có thể xác định động cơ của vụ án.”
Lý Tuấn thở dài, đôi vai ông trùng xuống. “Tôn Đại Phú và tôi từng hợp tác trong một số phi vụ làm ăn, nhưng ông ta bắt đầu thay đổi. Ông ta trở nên tham lam, muốn kiểm soát tất cả mọi thứ. Khi tôi cố gắng ngăn cản ông ta tham gia vào một phi vụ buôn lậu, ông ta đã cắt đứt mối quan hệ với tôi. Đó là lý do chúng tôi không còn nói chuyện với nhau.”
Bao Thanh Thiên lắng nghe cẩn thận, rồi hỏi tiếp, “Phi vụ buôn lậu mà ngài nói đến, có phải liên quan đến chiếc nhẫn vàng và bản hợp đồng mà chúng tôi tìm thấy trong phòng của Tôn Đại Phú?”
Lý Tuấn trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi ông gật đầu. “Đúng vậy. Tôi tin rằng chiếc nhẫn đó là một biểu tượng, một cách để xác nhận sự tham gia của ông ta trong phi vụ. Nhưng tôi không biết nhiều hơn về chuyện đó. Tôi đã rút lui trước khi mọi thứ trở nên phức tạp.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm một lúc, rồi quay sang Triệu Hưng, “Triệu đại nhân, ngài có thể giải thích tại sao Tôn Đại Phú lại mang theo một bản hợp đồng buôn lậu trên du thuyền của ngài không? Điều đó có liên quan gì đến ngài và gia tộc của ngài không?”
Triệu Hưng tái mặt, nhưng ông ta cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi không hề biết về bản hợp đồng đó. Tôi không liên quan gì đến các hoạt động buôn lậu. Có thể là Tôn Đại Phú đã bị ai đó lừa gạt, hoặc có thể ông ta định thực hiện một phi vụ khác mà tôi không biết.”
Bao Thanh Thiên nhìn chằm chằm vào Triệu Hưng, nhưng ông không thấy dấu hiệu nào của sự giả dối. Tuy nhiên, ông cũng biết rằng Triệu Hưng là một người rất khôn ngoan và biết cách che giấu cảm xúc.
Khi cuộc thẩm vấn tiếp tục, Bao Thanh Thiên bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng giữa các hành khách. Mỗi người đều có điều gì đó để giấu giếm, và điều đó chỉ làm tăng thêm sự nghi ngờ.
Cuối cùng, ông quay lại với Trương Quý Phi, người đang ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát mọi thứ. Bà ta trông có vẻ lo lắng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
“Trương phu nhân,” Bao Thanh Thiên lên tiếng, “ngài có thể cho tôi biết thêm về mối quan hệ của ngài với Tôn Đại Phú không? Ngài có bao giờ thấy ông ta mang theo chiếc nhẫn vàng hay bản hợp đồng nào không?”
Trương Quý Phi nhìn lên, ánh mắt bà ta trở nên mờ mịt. “Tôi không biết nhiều về ông ta. Tôi chỉ biết rằng ông ta là một người có ảnh hưởng và có nhiều mối quan hệ trong giới kinh doanh. Nhưng tôi không bao giờ dính dáng vào những phi vụ của ông ta. Chiếc nhẫn vàng và bản hợp đồng đó đều là những điều tôi chưa từng thấy.”
Bao Thanh Thiên cảm nhận được rằng Trương Quý Phi đang giấu diếm điều gì đó, nhưng bà ta tỏ ra rất cẩn thận trong lời nói của mình. Điều này càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của ông.
“Phu nhân, tôi biết rằng ngài đang sợ hãi. Nhưng tôi cần ngài hợp tác để tìm ra sự thật. Nếu có bất cứ điều gì ngài biết về vụ án này, xin hãy nói ra,” Bao Thanh Thiên nhẹ nhàng thuyết phục.
Trương Quý Phi im lặng một lúc, rồi bà ta thì thầm, “Tôi chỉ biết một điều… Trước khi lên du thuyền, Tôn Đại Phú đã nói rằng ông ta sẽ tiết lộ một bí mật lớn, một điều có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ. Nhưng tôi không biết đó là gì, và tôi không muốn dính líu đến.”
Bao Thanh Thiên lặng lẽ gật đầu. Ông biết rằng điều này có thể là manh mối quan trọng, nhưng vẫn còn quá nhiều điều chưa được giải đáp. Ông cần phải tiếp tục điều tra, và điều này sẽ đòi hỏi sự kiên nhẫn và tinh tế hơn bao giờ hết.
Bóng đêm lại bao phủ lấy du thuyền “Ngọc Lam”, và những nghi ngờ chồng chất trong tâm trí của tất cả mọi người. Bao Thanh Thiên biết rằng vụ án này sẽ không dễ dàng giải quyết, nhưng ông đã quyết tâm tìm ra sự thật, cho dù điều đó có nghĩa là đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn đang chờ đợi phía trước.