Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 5
Chương 5: Mưu kế trong bóng tối
Trời đã về đêm, biển cả vẫn lặng sóng, nhưng bầu không khí trên du thuyền “Ngọc Lam” thì hoàn toàn khác. Những hành khách trở nên cẩn trọng hơn, họ nói chuyện ít hơn, và hầu như không ai dám rời khỏi phòng của mình. Mọi người đều lo sợ rằng kẻ giết người vẫn còn lẩn khuất đâu đó trên du thuyền này.
Bao Thanh Thiên ngồi trong phòng của mình, đắm chìm trong suy nghĩ. Ông đã tập hợp được nhiều manh mối, nhưng tất cả dường như chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không hoàn chỉnh. Vụ án này phức tạp hơn nhiều so với những gì ông dự đoán. Ông biết rằng mình phải thận trọng hơn nữa, bởi kẻ thù của ông có thể là bất kỳ ai trên du thuyền này.
Khi đêm càng về khuya, Bao Thanh Thiên quyết định rời khỏi phòng và đi dạo quanh du thuyền để quan sát tình hình. Ông muốn chắc chắn rằng không có điều gì bất thường xảy ra trong đêm nay. Khi bước chân qua những hành lang dài và hẹp của du thuyền, ông không khỏi cảm thấy một sự im lặng bất thường, như thể cả con tàu đang nín thở chờ đợi điều gì đó.
Khi ông đi ngang qua phòng của Lưu Văn, nhà báo đã giúp ông cung cấp thông tin quan trọng, Bao Thanh Thiên dừng lại. Ông nghe thấy một tiếng động nhẹ từ bên trong, giống như tiếng thì thầm, và một cảm giác bất an len lỏi trong lòng ông. Ông nhẹ nhàng gõ cửa.
“Có ai trong đó không?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng ông khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Không có tiếng trả lời. Bao Thanh Thiên chờ đợi một lát, rồi ông quyết định đẩy cửa vào. Cánh cửa mở ra một cách dễ dàng, nhưng bên trong phòng không có ai. Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn. Căn phòng của Lưu Văn trông như vừa trải qua một cuộc lục soát. Những tài liệu, giấy tờ bị xáo trộn, rải rác trên sàn nhà.
Bao Thanh Thiên tiến vào trong, đôi mắt ông quét qua khắp căn phòng. Có một cuốn sổ nhỏ nằm ngửa trên giường, dường như bị bỏ lại vội vàng. Ông cầm lấy cuốn sổ, mở ra và đọc lướt qua những trang viết. Đó là nhật ký của Lưu Văn, ghi chép về cuộc điều tra bí mật mà ông ta đang thực hiện.
Cuốn sổ tiết lộ rằng Lưu Văn đã theo dõi Tôn Đại Phú và một số hành khách khác trên du thuyền trong suốt một thời gian dài. Ông ta phát hiện ra rằng họ có liên quan đến một mạng lưới buôn lậu xuyên quốc gia, và chiếc nhẫn vàng cùng bản hợp đồng mà Tôn Đại Phú mang theo là một phần của âm mưu này. Tuy nhiên, trang cuối cùng của cuốn sổ bị rách, như thể ai đó đã lấy đi thông tin quan trọng nhất.
“Rõ ràng là Lưu Văn biết quá nhiều,” Bao Thanh Thiên thì thầm với chính mình. “Và đó có thể là lý do ông ta bị giết để bịt miệng.”
Ngay lúc đó, từ phía cửa sổ, một bóng đen lướt qua, nhanh như cắt. Bao Thanh Thiên lập tức quay lại, nhưng đã quá muộn. Kẻ lạ mặt đã biến mất vào màn đêm, để lại Bao Thanh Thiên với cảm giác bồn chồn. Ông vội vàng chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối của biển cả.
Biết rằng mình cần phải nhanh chóng hành động, Bao Thanh Thiên quay lại khoang chính và gặp Triệu Hưng, người vẫn chưa ngủ. Triệu Hưng trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh của mình.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên nói, giọng gấp gáp. “Tôi vừa phát hiện ra rằng Lưu Văn đã bị lục soát phòng và rất có thể ông ta đã bị giết để bịt đầu mối. Chúng ta phải tìm ra hung thủ trước khi hắn kịp ra tay lần nữa.”
Triệu Hưng giật mình, nhưng rồi ông ta gật đầu. “Ngài nói đúng. Chúng ta không thể để chuyện này tiếp tục kéo dài. Nhưng chúng ta phải hành động kín đáo, nếu không sẽ gây hoảng loạn cho mọi người.”
Bao Thanh Thiên đồng ý. Ông quyết định không báo cho các hành khách khác biết về phát hiện mới của mình, mà chỉ tiếp tục cuộc điều tra trong im lặng. Ông biết rằng thời gian đang cạn dần, và hung thủ có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Khi quay lại phòng mình, Bao Thanh Thiên suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Ông biết rằng có một mối liên hệ giữa cái chết của Tôn Đại Phú và Lưu Văn, nhưng vẫn chưa rõ ràng ai là người đứng sau tất cả. Liệu có phải chính Triệu Hưng, chủ nhân của du thuyền, hay là một trong những hành khách khác? Hoặc có thể là một người mà ông chưa từng nghi ngờ?
Càng suy nghĩ, Bao Thanh Thiên càng cảm thấy có điều gì đó đang bị che giấu. Một âm mưu lớn hơn đang được dựng lên trong bóng tối, và ông phải tìm ra nó trước khi quá muộn.
Đêm đó, Bao Thanh Thiên không ngủ. Ông ngồi bên bàn, đọc đi đọc lại cuốn nhật ký của Lưu Văn, cố gắng tìm ra manh mối mà mình có thể đã bỏ sót. Mỗi trang sách, mỗi dòng chữ đều là một phần của bức tranh lớn hơn, và ông biết rằng chỉ cần ghép đúng những mảnh ghép lại với nhau, ông sẽ tìm ra kẻ thủ ác.
Nhưng khi bình minh bắt đầu ló dạng, Bao Thanh Thiên nhận ra rằng thời gian không còn nhiều. Ông phải hành động, và phải làm điều đó thật nhanh chóng. Hung thủ vẫn đang lẩn trốn trên du thuyền “Ngọc Lam”, và ông biết rằng trận chiến cuối cùng giữa ánh sáng và bóng tối đang đến gần.