Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 6
Chương 6: Sự thật bị che giấu
Mặt trời vừa lên, ánh sáng nhạt nhòa chiếu rọi qua những tấm rèm mỏng trong phòng của Bao Thanh Thiên, nhưng tâm trí ông thì vẫn chưa thể tĩnh lại. Sau một đêm dài suy nghĩ, ông biết rằng thời gian không còn nhiều, và hung thủ đang ở rất gần. Ông cần phải hành động nhanh chóng, trước khi bất cứ ai khác bị hại.
Bao Thanh Thiên rời phòng và đi thẳng đến khoang chính, nơi các hành khách bắt đầu tụ tập cho bữa sáng. Không khí vẫn ngột ngạt, mọi người nói chuyện nhỏ to với nhau, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Bao Thanh Thiên, như mong đợi một lời giải thích. Nhưng Bao Thanh Thiên biết rằng lúc này, im lặng là vàng.
Triệu Hưng đã có mặt, ngồi ở đầu bàn, cố gắng giữ cho bữa sáng diễn ra như bình thường. Tuy nhiên, đôi mắt ông ta không giấu được sự lo lắng. Bao Thanh Thiên ngồi xuống gần Triệu Hưng, trao đổi với ông ta bằng ánh mắt trước khi tập trung vào món ăn trước mặt.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Bao Thanh Thiên đứng dậy, yêu cầu mọi người giữ im lặng. Ánh mắt nghiêm nghị của ông khiến mọi người đều ngưng đũa, chăm chú lắng nghe.
“Thưa các vị,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, giọng ông vang lên, mạnh mẽ và quyết đoán. “Chúng ta đang ở giữa biển khơi, không có nơi nào để trốn thoát. Tôi biết rằng trong số chúng ta, có một kẻ giết người. Và tôi cũng biết rằng kẻ đó không dừng lại ở đây.”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Một vài người bắt đầu xì xào, nhưng Bao Thanh Thiên giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng.
“Tối qua, tôi đã tìm thấy cuốn nhật ký của Lưu Văn,” Bao Thanh Thiên nói tiếp. “Trong đó có ghi lại những điều mà ông ta đã phát hiện ra về một mạng lưới buôn lậu lớn, và Tôn Đại Phú cùng một số người trong chúng ta có liên quan đến vụ việc này. Nhưng điều quan trọng hơn là, trang cuối cùng của cuốn nhật ký đã bị xé mất. Có ai trong các vị biết điều gì về việc này không?”
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Mọi người nhìn nhau, lo lắng và sợ hãi. Không ai dám lên tiếng.
“Ngài Bao,” Triệu Hưng lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chuyện này thật sự nghiêm trọng. Nhưng ngài có chắc chắn rằng chúng ta không nên báo cho mọi người biết sự thật từ trước không? Tôi lo rằng việc giữ kín sẽ khiến mọi người thêm phần hoảng loạn.”
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên trả lời, “tôi không muốn gây hoang mang, nhưng việc này cần phải được giải quyết một cách cẩn trọng. Nếu chúng ta tiết lộ quá sớm, kẻ thủ ác có thể sẽ lợi dụng tình hình để trốn thoát hoặc thực hiện thêm một vụ giết người nữa.”
Lúc này, Lý Tuấn, người bạn cũ của Tôn Đại Phú, không thể giữ im lặng nữa. Ông ta đứng dậy, giọng đầy phẫn nộ. “Ngài Bao, ngài đang ám chỉ điều gì? Ngài nghĩ rằng tôi có liên quan đến cái chết của Tôn Đại Phú sao? Chúng tôi có mâu thuẫn, nhưng tôi không phải là kẻ giết người!”
Bao Thanh Thiên bình tĩnh đối diện với Lý Tuấn. “Lý tiên sinh, tôi không ám chỉ ai cả. Nhưng tôi cần các vị hợp tác để tìm ra sự thật. Nếu ai đó có điều gì cần nói, hãy nói ngay bây giờ.”
Sự im lặng kéo dài một lần nữa, rồi đột nhiên, một giọng nói khẽ vang lên từ phía cuối bàn. “Tôi có điều cần nói.”
Mọi ánh mắt đều hướng về người vừa lên tiếng, đó là Trương Quý Phi. Bà ta đứng dậy, gương mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
“Tôi biết rằng mình đã giấu giếm một điều quan trọng, nhưng tôi không thể tiếp tục im lặng nữa. Tối qua, sau khi trở về phòng, tôi đã nghe thấy tiếng động lạ từ phòng của Lưu Văn. Khi tôi lén nhìn qua khe cửa, tôi thấy có ai đó lục lọi đồ đạc trong phòng ông ta.”
“Có nhận ra người đó không?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng ông không che giấu sự khẩn trương.
Trương Quý Phi khẽ lắc đầu. “Không, tôi không thể thấy rõ. Nhưng tôi nhận ra dáng đi của người đó, rất quen thuộc. Tôi nghĩ rằng đó là một trong những người ở đây, nhưng tôi không chắc chắn.”
“Sao bà không nói ngay khi đó?” Lý Tuấn hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi… tôi sợ,” Trương Quý Phi thú nhận. “Tôi không biết phải làm gì, và tôi sợ rằng mình cũng sẽ bị liên lụy nếu nói ra.”
Bao Thanh Thiên lắng nghe, trong lòng ông dấy lên một cảm giác nặng nề. Ông biết rằng điều này có thể là manh mối quan trọng, nhưng cũng có thể chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh lớn hơn.
“Được rồi, Trương phu nhân,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông nhẹ nhàng hơn. “Cảm ơn bà đã chia sẻ. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng tôi cần mọi người ở lại đây, không ai được rời khỏi khoang chính cho đến khi tôi tìm ra sự thật.”
Ngay khi Bao Thanh Thiên chuẩn bị rời khỏi khoang chính để tiếp tục cuộc điều tra, một tiếng kêu thất thanh vang lên từ bên ngoài. Mọi người đổ dồn về phía cửa, chỉ thấy một người hầu gái chạy vào, mặt tái nhợt, đôi mắt đầy sợ hãi.
“Có… có người chết!” Cô ta lắp bắp, giọng run rẩy. “Trong khoang máy… tôi… tôi tìm thấy một người đàn ông bị giết!”
Bao Thanh Thiên lập tức ra lệnh cho mọi người giữ trật tự, rồi cùng Triệu Hưng và vài người khác chạy tới khoang máy. Khi đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt họ thật kinh hoàng. Trên sàn khoang máy, một người đàn ông nằm gục, máu chảy tràn lan. Đó chính là Lưu Văn.
Bao Thanh Thiên cúi xuống kiểm tra thi thể, nhận ra rằng ông ta đã bị đâm từ phía sau. Cái chết này rõ ràng không phải là ngẫu nhiên. Lưu Văn đã phát hiện ra điều gì đó và đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Triệu Hưng đứng lặng người, không thể tin vào mắt mình. “Lưu Văn… ông ta đã bị giết vì biết quá nhiều.”
Bao Thanh Thiên đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng. “Chúng ta phải tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này. Và tôi tin rằng kẻ đó đang ở rất gần.”
Bóng tối của âm mưu dần dần bao phủ lấy du thuyền “Ngọc Lam”, và Bao Thanh Thiên biết rằng ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đối mặt với sự thật khủng khiếp sắp được phơi bày. Mọi thứ đang dần lộ rõ, nhưng cái giá phải trả cho sự thật này có thể sẽ rất lớn.