Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 7
Chương 7: Truy tìm hung thủ
Sau khi phát hiện thi thể của Lưu Văn trong khoang máy, không khí trên du thuyền “Ngọc Lam” trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mọi người đều chìm trong nỗi sợ hãi và hoang mang, bởi rõ ràng rằng kẻ giết người vẫn đang lẩn trốn giữa họ, và không ai biết sẽ có thêm bao nhiêu nạn nhân nữa.
Bao Thanh Thiên biết rằng thời gian không còn nhiều, và ông cần phải hành động nhanh chóng. Ông ra lệnh cho Triệu Hưng và những người hầu lập tức phong tỏa khoang máy, không cho ai tiếp cận hiện trường cho đến khi điều tra được tiến hành. Sau đó, ông quay lại khoang chính, nơi các hành khách vẫn đang đợi với nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
“Thưa các vị,” Bao Thanh Thiên lên tiếng, giọng ông trầm lắng nhưng đầy uy quyền, “Tôi biết rằng tình hình hiện tại đang rất căng thẳng, nhưng tôi cần các vị bình tĩnh và hợp tác. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người nguy hiểm, và tôi sẽ không để hắn tiếp tục gây ra những tội ác này.”
Ánh mắt ông quét qua từng người trong khoang chính, như thể muốn nhìn thấu từng suy nghĩ, từng cảm xúc ẩn sâu bên trong. Không ai dám nhìn thẳng vào ông, ngoại trừ Triệu Hưng, người vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng rõ ràng đang lo lắng.
“Tôi sẽ tiếp tục thẩm vấn từng người một,” Bao Thanh Thiên nói tiếp. “Chúng ta phải tìm ra động cơ của kẻ giết người, và từ đó xác định được hắn là ai. Tôi tin rằng sự thật đang rất gần, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn và cẩn trọng.”
Người đầu tiên ông gọi vào thẩm vấn là Lý Tuấn. Người đàn ông này rõ ràng đang rất căng thẳng, đôi mắt ông ta không giấu được sự lo lắng khi ngồi đối diện với Bao Thanh Thiên.
“Lý tiên sinh,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, “Tôi cần ngài nói cho tôi biết tất cả những gì ngài biết về mối quan hệ của ngài với Tôn Đại Phú và Lưu Văn. Tôi muốn nghe sự thật.”
Lý Tuấn thở dài, đôi tay ông ta run rẩy. “Ngài Bao, tôi đã nói với ngài rồi. Tôi và Tôn Đại Phú từng là bạn, nhưng chúng tôi đã xa cách vì mâu thuẫn trong kinh doanh. Về phần Lưu Văn, tôi không biết nhiều về ông ta ngoài việc ông ấy là một nhà báo, nhưng tôi không có lý do gì để giết ông ta.”
Bao Thanh Thiên nhìn thẳng vào mắt Lý Tuấn, cố gắng đọc được những cảm xúc ẩn sâu bên trong. “Ngài có chắc chắn rằng không có điều gì ngài giấu giếm tôi không? Hãy nhớ rằng, bất cứ điều gì ngài không nói ra có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn cho chính ngài.”
Lý Tuấn im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng ông ta nói, giọng run rẩy, “Thật ra… tôi đã biết rằng Tôn Đại Phú đang tham gia vào một phi vụ buôn lậu lớn. Tôi đã nghe được điều này từ một người bạn chung của chúng tôi, và tôi đã cố gắng thuyết phục ông ta từ bỏ, nhưng ông ta từ chối. Sau đó, tôi quyết định rút lui và cắt đứt mọi liên hệ với ông ta.”
“Ngài có biết gì về chiếc nhẫn vàng mà Tôn Đại Phú mang theo không?” Bao Thanh Thiên hỏi thêm.
Lý Tuấn gật đầu, “Tôi có nghe rằng chiếc nhẫn đó là biểu tượng của một tổ chức bí mật liên quan đến việc buôn lậu. Nhưng tôi không biết chi tiết về tổ chức đó.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. “Cảm ơn ngài đã thành thật. Ngài có thể rời đi.”
Tiếp theo, Bao Thanh Thiên gọi Triệu Hưng vào thẩm vấn. Triệu Hưng bước vào phòng với một vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt ông ta không giấu được sự lo lắng.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên nói, “tôi cần ngài giải thích rõ hơn về mối quan hệ của ngài với Tôn Đại Phú và những người khác trên du thuyền này. Ngài có liên quan gì đến việc buôn lậu mà Lưu Văn đã điều tra không?”
Triệu Hưng khẽ nhíu mày, nhưng ông ta trả lời một cách điềm tĩnh, “Ngài Bao, tôi là một doanh nhân, và tôi không có lý do gì để dính líu đến các hoạt động phi pháp. Tôn Đại Phú là bạn của tôi, nhưng tôi không hề biết về những hoạt động buôn lậu của ông ta cho đến khi ngài nói ra.”
“Ngài có biết về chiếc nhẫn vàng của Tôn Đại Phú không?” Bao Thanh Thiên hỏi.
Triệu Hưng lắc đầu, “Tôi chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn đó, và cũng không biết về ký tự trên nó.”
Bao Thanh Thiên lặng im một lúc, cố gắng đánh giá độ tin cậy trong lời nói của Triệu Hưng. Ông biết rằng người đàn ông này rất khôn ngoan, và có thể đang che giấu điều gì đó.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trở nên nghiêm nghị hơn, “tôi cần ngài hiểu rằng việc che giấu bất cứ điều gì lúc này có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Nếu ngài có bất cứ thông tin nào, hãy nói ngay bây giờ.”
Triệu Hưng nhìn thẳng vào mắt Bao Thanh Thiên, và lần này, ánh mắt ông ta có chút lo lắng. “Ngài Bao, tôi không có gì để giấu. Nhưng tôi… tôi có cảm giác rằng có ai đó đang cố tình đẩy tôi vào tình thế này. Ai đó muốn tôi trở thành nghi phạm chính.”
“Cảm giác đó là chính xác,” Bao Thanh Thiên nghĩ, nhưng ông không nói ra. Thay vào đó, ông chỉ gật đầu và cho Triệu Hưng rời đi.
Người cuối cùng mà Bao Thanh Thiên thẩm vấn là Trương Quý Phi. Người phụ nữ này bước vào với vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Bao Thanh Thiên biết rằng bà ta đang che giấu điều gì đó, và ông quyết tâm khai thác sự thật.
“Trương phu nhân,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông nhẹ nhàng nhưng cương quyết, “Tôi cần ngài nói cho tôi biết tất cả những gì ngài biết về vụ việc này. Ngài đã thấy gì, nghe gì, và biết điều gì về Tôn Đại Phú, Lưu Văn, hoặc những người khác trên du thuyền?”
Trương Quý Phi khẽ cắn môi, đôi mắt bà ta nhìn xuống đất, tránh ánh nhìn của Bao Thanh Thiên. “Tôi… tôi đã nói rồi, tôi không biết nhiều. Tôi chỉ biết rằng Tôn Đại Phú là một người quyền lực, và ông ta có nhiều kẻ thù. Nhưng tôi không nghĩ rằng mình có liên quan gì đến vụ giết người này.”
“Phu nhân, tôi tin rằng ngài biết nhiều hơn thế,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông nghiêm khắc hơn. “Hãy nói ra tất cả, nếu không ngài sẽ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng.”
Trương Quý Phi im lặng một lúc, rồi bà ta ngẩng đầu lên, đôi mắt bà đầy sự bất lực. “Tôi… tôi thật sự không biết gì thêm. Nhưng tôi có cảm giác rằng tất cả những gì đang xảy ra đều liên quan đến chiếc nhẫn vàng đó. Tôi đã thấy nó trong tay Tôn Đại Phú một vài lần, và mỗi lần ông ta nhìn nó, ông ta lại trở nên lo lắng, như thể chiếc nhẫn đó mang lại điều gì đó khủng khiếp.”
Bao Thanh Thiên lắng nghe, trong lòng ông cảm nhận được rằng chiếc nhẫn này chính là chìa khóa để giải mã toàn bộ vụ án. Nhưng vẫn còn quá nhiều bí ẩn cần được làm rõ.
Cuộc thẩm vấn kết thúc, và Bao Thanh Thiên biết rằng mình đã tiến gần hơn tới sự thật. Nhưng ông cũng biết rằng kẻ giết người không dễ dàng bị khuất phục. Ông phải tìm ra cách để vạch mặt hung thủ, và điều đó đòi hỏi một kế hoạch tinh vi hơn.
Bóng tối bắt đầu buông xuống trên biển cả, và du thuyền “Ngọc Lam” lặng lẽ trôi dạt giữa đại dương bao la. Bao Thanh Thiên biết rằng trận chiến cuối cùng đang đến gần, và ông phải sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì, bởi kẻ thủ ác có thể ra tay bất cứ lúc nào.