Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 8
Chương 8: Bẫy trong đêm
Khi màn đêm buông xuống, du thuyền “Ngọc Lam” như bị nhấn chìm trong một bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt. Những tiếng sóng vỗ nhẹ vào mạn tàu dường như cũng không thể xua tan đi sự nặng nề đang bao trùm lên mọi thứ. Bao Thanh Thiên đứng trên boong tàu, đôi mắt ông dõi ra biển cả mênh mông, nhưng tâm trí ông đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Ông biết rằng mọi thứ đang đi đến hồi kết. Những manh mối rời rạc mà ông đã thu thập được dần dần ghép lại với nhau, tạo thành một bức tranh lớn hơn. Nhưng vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng, và ông quyết định rằng đêm nay, mảnh ghép đó sẽ được tìm thấy.
Bao Thanh Thiên quay lại, bước vào bên trong du thuyền. Ông gặp Triệu Hưng trong khoang chính, nơi mà tất cả các hành khách khác cũng đã tụ tập. Triệu Hưng trông có vẻ lo lắng, nhưng ánh mắt ông ta không giấu được sự quyết tâm.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, “Tôi đã suy nghĩ kỹ về những gì chúng ta biết đến thời điểm này. Tôi tin rằng kẻ giết người đang ở ngay đây, giữa chúng ta. Và tôi đã nghĩ ra một cách để vạch mặt hắn.”
Triệu Hưng nhíu mày, “Ngài định làm gì, Bao đại nhân?”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, một nụ cười đầy ẩn ý. “Tôi sẽ đặt một cái bẫy. Và kẻ giết người sẽ tự mình bước vào.”
Sau đó, Bao Thanh Thiên quay sang các hành khách khác, giọng ông vang lên rõ ràng, “Thưa các vị, tôi cần sự hợp tác của tất cả mọi người. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi gặp mặt vào đêm nay, tại khoang chính này. Tôi muốn mọi người có mặt đầy đủ. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này.”
Mọi người nhìn nhau, lo lắng và hoài nghi, nhưng không ai dám phản đối. Họ biết rằng Bao Thanh Thiên là người duy nhất có thể đưa họ ra khỏi tình cảnh này. Tất cả đều đồng ý tham gia buổi gặp mặt, dù trong lòng không ai biết điều gì đang chờ đợi họ.
Đêm xuống, ánh đèn dầu le lói trong khoang chính tạo nên một không gian vừa ấm cúng, vừa đáng sợ. Tất cả mọi người đều có mặt, từ Triệu Hưng, Lý Tuấn, Trương Quý Phi, cho đến những người hầu trên du thuyền. Bao Thanh Thiên đứng ở trung tâm, ánh mắt ông lướt qua từng người, như thể đang đánh giá từng biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt họ.
“Thưa các vị,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy quyền, “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã xảy ra. Tôi đã thẩm vấn từng người trong số các vị, và tôi tin rằng đã có đủ manh mối để vạch mặt kẻ thủ ác.”
Mọi người im lặng, chờ đợi. Không khí trong khoang chính trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Bao Thanh Thiên tiếp tục, “Kẻ giết người đã rất tinh vi. Hắn đã tạo ra một loạt những vụ án tưởng chừng không liên quan, nhưng thực tế tất cả đều có một điểm chung.”
“Và điểm chung đó,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trở nên căng thẳng hơn, “chính là chiếc nhẫn vàng mà Tôn Đại Phú mang theo. Chiếc nhẫn đó không chỉ là biểu tượng của một tổ chức buôn lậu, mà còn là chìa khóa mở ra một bí mật mà nhiều người muốn che giấu.”
“Nhưng điều quan trọng hơn,” ông nói tiếp, “là kẻ giết người đã để lại một dấu vết. Và dấu vết đó, chính là người đã lục soát phòng của Lưu Văn.”
Mọi người bắt đầu xì xào, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Bao Thanh Thiên giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi ông quay sang Triệu Hưng, đôi mắt ông sắc lạnh.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trở nên sắc bén, “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về lời khai của ngài, và tôi nhận thấy có nhiều điểm không nhất quán. Ngài nói rằng không biết gì về chiếc nhẫn vàng và bản hợp đồng, nhưng tôi tin rằng ngài biết rất rõ. Bởi lẽ, ngài chính là người đã mời Tôn Đại Phú lên du thuyền này.”
Triệu Hưng tái mặt, nhưng ông ta cố giữ bình tĩnh. “Ngài Bao, tôi đã nói với ngài rồi, tôi không liên quan gì đến những việc đó. Tôi chỉ là một người kinh doanh bình thường.”
“Ngài có thể là một người kinh doanh bình thường,” Bao Thanh Thiên nói, ánh mắt ông không rời khỏi Triệu Hưng, “nhưng ngài cũng là người biết rõ về tổ chức buôn lậu mà Tôn Đại Phú liên quan. Chính ngài đã tổ chức cuộc gặp này, chính ngài đã tạo ra một môi trường để những kẻ trong tổ chức có thể gặp nhau mà không bị nghi ngờ. Và khi Tôn Đại Phú quyết định phản bội, ngài đã giết ông ta để bảo vệ bí mật của mình.”
Triệu Hưng lùi lại một bước, vẻ mặt ông ta trở nên hoảng loạn. “Ngài đang vu khống tôi! Tôi không có lý do gì để giết người!”
“Ngài có lý do, Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trở nên lạnh lùng hơn. “Lý do của ngài chính là để bảo vệ bản thân và đế chế buôn lậu của mình. Ngài biết rằng nếu bí mật bị lộ, ngài sẽ mất tất cả. Nhưng ngài không ngờ rằng Lưu Văn đã phát hiện ra sự thật. Và để bịt đầu mối, ngài đã giết ông ta.”
Triệu Hưng trừng mắt nhìn Bao Thanh Thiên, nhưng ông ta không thể thốt ra lời nào. Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng, và tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
“Nhưng có một điều mà ngài không tính đến,” Bao Thanh Thiên nói tiếp, “đó là tôi đã sắp đặt một cái bẫy. Khi ngài bước vào phòng Lưu Văn để lấy cuốn nhật ký, tôi đã biết rằng ngài chính là kẻ giết người. Và đêm nay, tôi đã chắc chắn điều đó.”
Đột nhiên, từ phía sau Triệu Hưng, một trong những người hầu gái tiến tới, ánh mắt cô ta tràn đầy sự lo lắng. “Triệu đại nhân, ngài nên nói ra sự thật. Chúng ta không thể tiếp tục che giấu nữa.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô hầu gái, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên rõ ràng. Bao Thanh Thiên quay sang nhìn cô ta, “Ngươi biết điều gì đó, phải không? Ngươi đã thấy Triệu Hưng giết Tôn Đại Phú và Lưu Văn?”
Cô hầu gái cúi đầu, nước mắt chảy dài trên má. “Vâng, tôi đã thấy. Nhưng tôi sợ, tôi không dám nói ra. Ngài Triệu đã đe dọa tôi… nếu tôi nói ra sự thật, ngài ấy sẽ giết tôi.”
Triệu Hưng hét lên, cố gắng lao về phía cô hầu gái, nhưng bị những người khác giữ lại. Ông ta gào thét, “Ngươi nói dối! Ngươi không có bằng chứng gì!”
“Triệu Hưng,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông lạnh lùng, “ngài đã để lại quá nhiều dấu vết. Ngài đã giết người để che giấu bí mật của mình, nhưng cuối cùng sự thật vẫn bị phơi bày. Ngài đã tự mình bước vào cái bẫy mà tôi đã giăng ra.”
Triệu Hưng cuối cùng cũng gục ngã, toàn thân ông ta run rẩy. “Ta… ta không có lựa chọn nào khác… Tôn Đại Phú đã đe dọa ta, nói rằng sẽ tiết lộ tất cả nếu ta không làm theo ý hắn… Ta phải giết hắn… ta phải làm vậy để bảo vệ chính mình…”
Bao Thanh Thiên lắc đầu, đôi mắt ông đầy sự thương cảm. “Không ai có quyền giết người, dù lý do có là gì. Ngài đã chọn con đường tội lỗi, và giờ đây ngài phải trả giá cho những gì mình đã làm.”
Khi ánh đèn dầu le lói chiếu lên gương mặt tàn tạ của Triệu Hưng, mọi người trong khoang chính đều lặng đi. Họ đã chứng kiến sự sụp đổ của một con người từng quyền lực, và đồng thời nhận ra rằng sự thật luôn có cách để được phơi bày, dù có bị che giấu kỹ lưỡng đến đâu.
Đêm đó, Bao Thanh Thiên biết rằng cuộc hành trình của mình trên du thuyền “Ngọc Lam” đã gần đến hồi kết. Nhưng ông cũng biết rằng trận chiến với cái ác không bao giờ thực sự chấm dứt. Mỗi người đều có những bóng tối của riêng mình, và nhiệm vụ của ông là đưa ánh sáng đến với những nơi đó, dù con đường có gian nan đến đâu.