Vụ Án Mạng Trên Du Thuyền - Chương 9
Chương 9: Sự thật đau lòng
Triệu Hưng bị giam lỏng trong một căn phòng nhỏ dưới khoang tàu, nơi mà những người hầu và lính bảo vệ canh gác nghiêm ngặt. Bao Thanh Thiên đứng lặng người bên cửa sổ phòng mình, nhìn ra biển cả mênh mông. Đêm nay, gió biển thổi mạnh hơn, như muốn cuốn đi những âm mưu đen tối đã bị vạch trần. Nhưng trong lòng ông, một nỗi buồn man mác vẫn chưa thể tan biến.
Bao Thanh Thiên biết rằng, dù vụ án đã gần như được giải quyết, nhưng còn nhiều bí mật vẫn chưa được tiết lộ hết. Ông phải tìm hiểu thêm, phải làm rõ những uẩn khúc còn tồn tại. Ông quyết định rằng sáng mai, trước khi du thuyền cập bến, ông sẽ đối mặt với Triệu Hưng lần cuối, để hoàn tất mọi chuyện.
Khi bình minh vừa ló dạng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, làm dịu đi không khí căng thẳng của đêm qua. Bao Thanh Thiên bước vào căn phòng nơi Triệu Hưng đang bị giam. Triệu Hưng ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, dáng vẻ tiều tụy. Ông ta đã mất đi sự kiêu hãnh và quyền lực của mình, chỉ còn lại một con người đầy hối hận và sợ hãi.
“Triệu đại nhân,” Bao Thanh Thiên lên tiếng, giọng ông trầm buồn. “Tôi đến đây để nói chuyện lần cuối. Tôi muốn nghe sự thật từ chính miệng ngài.”
Triệu Hưng ngẩng đầu lên, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, trông như đã thức trắng cả đêm. Ông ta thở dài, giọng nói khàn khàn, “Ngài Bao, tôi không còn gì để giấu nữa. Tôi biết rằng mình sẽ không thoát được tội, nhưng ít nhất tôi muốn ngài hiểu lý do vì sao tôi đã làm những điều đó.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Triệu Hưng. “Ngài hãy kể cho tôi nghe tất cả. Tôi cần biết sự thật.”
Triệu Hưng bắt đầu kể, giọng ông ta trầm xuống, như đang tự đối diện với quá khứ của chính mình. “Tôi và Tôn Đại Phú từng là những người bạn tốt. Chúng tôi cùng nhau xây dựng đế chế kinh doanh, nhưng càng ngày, tham vọng của chúng tôi càng lớn. Khi bắt đầu tham gia vào các phi vụ buôn lậu, tôi biết rằng mình đã bước vào con đường tội lỗi, nhưng tôi không thể dừng lại. Lợi nhuận quá lớn, và tôi bị cuốn theo vòng xoáy của quyền lực và tiền bạc.”
“Vậy điều gì đã khiến ngài quyết định giết Tôn Đại Phú?” Bao Thanh Thiên hỏi, ánh mắt ông vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Triệu Hưng nhìn xuống, đôi tay ông ta siết chặt. “Tôn Đại Phú bắt đầu muốn kiểm soát tất cả. Ông ta đe dọa tôi, nói rằng nếu tôi không làm theo ý ông ta, ông ta sẽ tiết lộ mọi thứ. Ông ta muốn biến tôi thành con rối trong tay ông ta, và tôi không thể chấp nhận điều đó. Tôi đã lên kế hoạch giết ông ta để bảo vệ bí mật và đế chế của mình.”
“Nhưng ngài không dừng lại ở đó,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trở nên lạnh lùng hơn. “Ngài đã giết cả Lưu Văn, người chỉ đơn giản là muốn đưa sự thật ra ánh sáng. Ngài đã giết một người vô tội để che đậy tội ác của mình.”
Triệu Hưng run rẩy, nhưng ông ta không thể phủ nhận điều đó. “Phải… tôi đã giết Lưu Văn. Ông ta quá thông minh, ông ta đã phát hiện ra những gì tôi và Tôn Đại Phú đang làm. Tôi không thể để ông ta tiết lộ điều đó, nên tôi đã giết ông ta.”
Bao Thanh Thiên lặng người đi, cảm giác thất vọng và đau lòng tràn ngập trong lòng ông. “Ngài đã tự hủy hoại chính mình, Triệu đại nhân. Ngài đã có mọi thứ, nhưng vì lòng tham và sự sợ hãi, ngài đã đánh mất tất cả.”
Triệu Hưng không thể nói gì hơn. Ông ta biết rằng mình đã phạm phải những sai lầm không thể tha thứ, và giờ đây, ông ta phải trả giá cho những tội ác đó.
Sau khi rời khỏi phòng của Triệu Hưng, Bao Thanh Thiên gặp lại các hành khách trong khoang chính. Họ đều biết rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng nỗi buồn và sự mất mát vẫn hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
“Thưa các vị,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trầm lắng. “Vụ án đã được giải quyết, nhưng chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra. Những tham vọng và lòng tham của con người đã dẫn đến bi kịch này, và chúng ta phải rút ra bài học từ nó.”
Mọi người im lặng, không ai nói gì. Họ biết rằng những lời nói của Bao Thanh Thiên là sự thật, và họ cảm nhận được sự nặng nề của trách nhiệm đang đè lên đôi vai mình.
Khi du thuyền “Ngọc Lam” cập bến, Bao Thanh Thiên lặng lẽ rời khỏi con tàu. Ông biết rằng cuộc hành trình này đã kết thúc, nhưng những bài học từ nó sẽ mãi ở lại trong lòng ông. Ông bước đi, để lại phía sau biển cả mênh mông, nơi mà bóng tối đã bị xua tan, nhưng những vết thương lòng thì vẫn còn đó, chưa thể hàn gắn.