Vụ Án Mạng Trong Đêm Halloween - Chương 2
Chương 2: Bao Thanh Thiên Xuất Hiện
Buổi sáng sau đêm Halloween đẫm máu, thành phố trở lại với nhịp sống thường ngày, nhưng không khí vẫn nặng nề bởi những tin tức về vụ án mạng kinh hoàng lan truyền khắp nơi. Các tờ báo đưa tin với những tiêu đề giật gân, những chương trình tin tức trên truyền hình không ngừng bàn tán về vụ việc. Căn nhà bỏ hoang nơi xảy ra án mạng đã trở thành tâm điểm chú ý, và nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào từng con phố, từng ngõ ngách.
Tại sở cảnh sát, các điều tra viên đang bận rộn phân tích hiện trường. Cảnh sát trưởng Hùng, một người đàn ông trung niên với gương mặt luôn nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh hiện trường, cố gắng xâu chuỗi các manh mối với nhau. Nhưng vụ án này không đơn giản như những vụ khác mà ông từng đối mặt.
“Không có dấu vết rõ ràng, không có nhân chứng nhìn thấy điều gì đáng ngờ. Chúng ta gần như không có gì trong tay,” Hùng nói, giọng trầm ngâm.
“Thưa sếp, có một người đặc biệt muốn tham gia điều tra vụ án này,” một viên cảnh sát trẻ tuổi bước vào phòng, báo cáo.
Hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén. “Ai vậy?”
“Ông ấy tự xưng là Bao Thanh Thiên, và… ông ấy nói ông đến từ thời cổ đại.”
“Cậu đang nói đùa à?” Hùng nhíu mày, không tin vào tai mình.
“Không thưa sếp. Ông ấy đang chờ ở bên ngoài,” viên cảnh sát trẻ trả lời, không giấu được sự ngạc nhiên trong giọng nói.
Hùng thở dài. “Được rồi, đưa ông ta vào.”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, và một người đàn ông bước vào. Ông mặc một bộ trang phục cổ xưa, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng toát lên vẻ uy nghiêm khó tả. Bao Thanh Thiên, thẩm phán huyền thoại của triều đại nhà Tống, đã xuất hiện trước mắt Hùng, khiến ông không khỏi sửng sốt.
“Chào ngài, tôi là Cảnh sát trưởng Hùng. Cậu có thể giải thích… tình huống này không?” Hùng hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt ông quét qua căn phòng như đang đánh giá tình hình. “Ta hiểu sự hoài nghi của ngươi. Tuy nhiên, ta đến đây với một mục đích rõ ràng: giúp các ngươi tìm ra chân tướng của vụ án mạng này.”
Hùng không biết nên phản ứng thế nào. Ông đã nghe nói về những câu chuyện thần thoại, nhưng việc đối diện trực tiếp với một người tự xưng là Bao Thanh Thiên thực sự khiến ông khó tin.
“Ngài nói mình là Bao Thanh Thiên… từ thời nhà Tống?” Hùng hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Đúng vậy. Thời gian và không gian không thể ngăn cản công lý. Ta đã bị cuốn vào dòng chảy thời gian và đến đây. Khi nghe về vụ án này, ta nhận thấy đây là một cơ hội để thực thi công lý một lần nữa,” Bao Thanh Thiên trả lời, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền uy.
Hùng lặng đi một lúc, rồi cuối cùng cũng quyết định thử xem điều gì sẽ xảy ra. “Được rồi. Nếu ngài thực sự là Bao Thanh Thiên, tôi sẽ để ngài tham gia cuộc điều tra. Nhưng tôi sẽ phải cảnh báo ngài rằng, thế giới này khác xa với thời đại của ngài.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, đôi mắt ông lấp lánh sự tự tin. “Công lý không phụ thuộc vào thời đại. Chúng ta hãy bắt đầu với những gì ta có.”
Cả hai cùng bước vào phòng điều tra, nơi các điều tra viên đang làm việc. Bao Thanh Thiên cẩn thận xem xét từng tấm ảnh hiện trường, các báo cáo pháp y và cả những manh mối thu được từ căn nhà bỏ hoang.
“Vết thương trên cổ nạn nhân rất sâu và chính xác,” Bao Thanh Thiên nhận xét. “Điều này cho thấy kẻ sát nhân là người có kỹ năng. Hắn biết mình đang làm gì.”
“Các chuyên gia pháp y cũng nói như vậy,” Hùng đồng tình. “Nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm ra dấu vết nào dẫn đến kẻ sát nhân.”
Bao Thanh Thiên trầm ngâm, tay ông vuốt nhẹ lên chòm râu bạc. “Vậy hãy bắt đầu với căn nhà bỏ hoang. Có điều gì đặc biệt về nơi đó không?”
“Căn nhà đó đã bị bỏ hoang từ nhiều năm nay, không ai biết chủ nhân cuối cùng là ai. Chỉ có một vài tin đồn về những sự kiện kỳ lạ xảy ra ở đó, nhưng chúng tôi chưa có thông tin chính xác,” Hùng giải thích.
“Ta muốn đến hiện trường,” Bao Thanh Thiên yêu cầu.
Hùng ngạc nhiên nhưng đồng ý. “Được, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Hai người cùng lên xe và nhanh chóng đến căn nhà bỏ hoang. Khi họ đến nơi, ánh sáng ban ngày rọi qua những cửa sổ vỡ, chiếu vào những mảng tường bẩn thỉu và những đống bụi bặm tích tụ qua năm tháng.
Bao Thanh Thiên bước vào căn nhà, ánh mắt ông quét qua từng góc tối. Ông dừng lại trước vũng máu khô trên sàn nhà, nơi nạn nhân đã bị giết.
“Nơi này có một lịch sử đen tối,” ông thì thầm.
Hùng đứng bên cạnh, chờ đợi Bao Thanh Thiên nói tiếp. “Ý ngài là gì?”
“Căn nhà này không chỉ là nơi bỏ hoang. Nó từng là nơi diễn ra những sự kiện kinh hoàng. Kẻ sát nhân đã chọn nơi này vì một lý do. Hắn biết điều gì đó mà chúng ta chưa biết,” Bao Thanh Thiên giải thích, đôi mắt ông nhìn sâu vào những dấu vết trên tường.
Hùng cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ông đã từng đối mặt với nhiều vụ án phức tạp, nhưng chưa từng gặp phải tình huống nào như thế này.
“Chúng ta cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn về lịch sử của căn nhà này,” Bao Thanh Thiên kết luận. “Có thể đây chính là chìa khóa dẫn chúng ta đến kẻ sát nhân.”
Với lời nói của Bao Thanh Thiên, cuộc điều tra bước sang một trang mới. Những bí ẩn đen tối của căn nhà bỏ hoang và mối liên hệ với kẻ sát nhân sẽ dần được hé lộ, nhưng liệu họ có thể vượt qua những thử thách đang chờ đợi phía trước?