Vụ Án Mất Tích Của Thiếu Gia Phủ Thượng Thư - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu bí ẩn
Trong một đêm trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi lên dinh thự tráng lệ của Phủ Thượng Thư, nơi diễn ra một buổi tiệc lớn mừng sinh nhật của thiếu gia Minh. Đèn chùm lung linh và tiếng nhạc hòa quyện trong không khí, tạo nên một bầu không khí sang trọng và đầy màu sắc. Các khách mời, từ những nhân vật quyền lực đến những nghệ sĩ nổi tiếng, đều tụ tập để chúc mừng chàng thiếu gia trẻ tuổi.
Minh, với mái tóc đen óng và đôi mắt sáng, nổi bật giữa đám đông. Cậu tỏa sáng trong bộ vest sang trọng, nụ cười rạng rỡ trên môi. Những tiếng vỗ tay và lời khen ngợi vang lên khi cậu cất tiếng hát. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu.
“Minh, em thật tuyệt vời! Hát thêm bài nữa đi!” một cô gái trẻ tên Lệ hò hét từ bàn tiệc.
“Cảm ơn Lệ! Em sẽ hát một bài yêu thích của anh!” Minh đáp lại, ánh mắt rạng ngời. Cậu bắt đầu cất giọng trong trẻo, những nốt nhạc ngân vang làm say đắm lòng người.
Nhưng khi bữa tiệc dần đi vào hồi kết, không khí vui vẻ bỗng dưng lắng xuống. Những tiếng cười và lời chúc tụng dần thưa thớt. Minh, sau khi hoàn thành bài hát cuối cùng, quyết định ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
“Minh, anh đi đâu vậy?” Lệ hỏi khi thấy cậu rời đi.
“Chỉ ra ngoài một chút thôi, em đừng lo!” Minh đáp lại, nụ cười vẫn nở trên môi.
Minh đi ra ngoài vườn, nơi ánh trăng sáng vằng vặc. Cậu ngồi xuống chiếc ghế dài, thả hồn vào cảnh đẹp của bầu trời đêm. Tuy nhiên, cảm giác yên tĩnh không kéo dài lâu. Cảm giác bất an lướt qua tâm trí cậu, như thể có ai đó đang theo dõi mình.
“Mình chỉ tưởng tượng thôi,” Minh tự nhủ. “Chắc là do không khí tiệc tùng làm mình hồi hộp.”
Nhưng khi quay lại, cậu nhận ra rằng có một bóng người đứng cách đó không xa, chỉ lặng lẽ quan sát. Minh cố gắng gọi:
“Xin chào! Ai ở đó?”
Bóng người không trả lời, chỉ đứng im lặng. Minh quyết định tiến lại gần, nhưng khi vừa đặt chân lên vài bậc thang, bóng người đó bỗng dưng biến mất trong bóng tối.
“Đợi đã!” Minh kêu lên, nhưng không có ai trả lời. Cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng, cậu quay lại dinh thự, tìm kiếm mọi người.
“Cả nhà đâu rồi?” Minh hỏi khi trở vào, nhưng không thấy ai.
“Lệ!” cậu gọi to, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Bầu không khí dần trở nên nặng nề. Minh quyết định lên lầu để tìm kiếm. Cậu đi dọc theo hành lang, ánh đèn vàng mờ ảo tạo ra những bóng đổ kỳ lạ. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đang thách thức sự hiện diện của cậu.
“Có ai không?” Minh gọi, giọng nói của cậu vang lên trong không gian trống rỗng.
Chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ. Đột nhiên, Minh nghe thấy tiếng động lạ từ phía phòng thư viện. Cậu tiến lại gần, tim đập nhanh hơn. Cửa phòng mở hờ, bên trong tối om.
Cảm giác tò mò và lo lắng trỗi dậy, Minh quyết định bước vào. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn le lói chỉ đủ để cậu nhìn thấy những bóng sách xếp chồng lên nhau.
“Có ai ở đây không?” Minh gọi lần nữa, nhưng không có ai đáp lại. Cậu quay lưng lại, định bước ra ngoài thì đột nhiên cửa đóng sầm lại.
“Trời ơi!” Minh hoảng hốt, quay lại nhìn cánh cửa.
“Mình phải ra khỏi đây,” cậu nghĩ, bắt đầu đẩy cánh cửa. Nhưng nó không chịu nhúc nhích. Trong lúc hoảng loạn, Minh nghe thấy tiếng thì thầm. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian tối tăm: “Ngươi đã bước vào một nơi không thuộc về mình.”
“Ai nói đó?” Minh kêu lên, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Cậu cảm thấy lạnh sống lưng. Giọng nói lạ khiến cậu cảm thấy như có điều gì đó nguy hiểm đang rình rập.
Bất ngờ, Minh cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, và những quyển sách trên kệ bắt đầu rơi xuống. Cậu chạy lại cửa, cố gắng mở nó, nhưng vô ích.
“Giúp tôi!” cậu kêu lên. “Ai đó giúp tôi với!”
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cậu nghe thấy tiếng cửa mở. Một bóng người bước vào, ánh sáng từ bên ngoài chiếu sáng khuôn mặt. Đó là Lệ.
“Minh! Anh đâu rồi?” cô hoảng hốt kêu lên khi thấy cậu trong tình trạng hoảng loạn.
“Cứu tôi! Tôi không thể mở cửa!” Minh gào lên, nước mắt bắt đầu trào ra.
Lệ chạy lại, cố gắng kéo cánh cửa. “Hãy bình tĩnh, Minh! Chúng ta cùng nhau mở nó!”
Cuối cùng, với một cú kéo mạnh, cánh cửa mở ra. Minh và Lệ lao ra ngoài, thở hổn hển. Họ chạy xuống cầu thang, nhưng không thấy ai trong dinh thự. Mọi thứ trở nên yên tĩnh như thể mọi người đã biến mất.
“Lệ, có điều gì không ổn,” Minh nói, giọng run rẩy. “Mọi người đâu hết rồi?”
“Em không biết,” Lệ đáp, mắt cô ánh lên sự lo lắng. “Chúng ta phải tìm kiếm họ.”
Họ cùng nhau đi khắp dinh thự, nhưng không tìm thấy ai. Cảm giác sợ hãi bao trùm khi những dấu hiệu bất thường liên tiếp xuất hiện. Một chiếc khăn tay lạ nằm trên sàn, không phải của bất kỳ ai trong buổi tiệc.
“Minh, cái này…” Lệ nói, chỉ vào chiếc khăn tay. “Nó không phải của chúng ta.”
“Đúng vậy. Chúng ta không thể ở đây nữa!” Minh quyết định.
Họ chạy ra ngoài, nhưng khi bước ra cánh cổng lớn, họ thấy một chiếc xe đen đang đậu ở đó, cửa xe mở ra, như thể chờ đợi họ. Không ai bên trong.
“Chúng ta không thể vào đó,” Lệ nói, giọng cô chùng xuống.
“Nhưng chúng ta phải đi, không còn lựa chọn nào khác!” Minh đáp.
Họ bước vào chiếc xe, và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài dần mờ đi khi xe lăn bánh, đưa họ vào một hành trình không thể tưởng tượng nổi.
Hết Chương 1