Vụ Án Mất Tích Của Thiếu Gia Phủ Thượng Thư - Chương 2
Chương 2: Những dấu hiệu kỳ lạ
Chiếc xe đen lăn bánh trong đêm tối, khung cảnh bên ngoài trở nên mờ ảo dưới ánh đèn. Minh và Lệ ngồi im lặng, ánh mắt họ hướng ra ngoài cửa kính, nơi những bóng cây và ngôi nhà vụt qua như những hình ảnh trong cơn ác mộng. Sự im lặng nặng nề khiến cả hai cảm thấy căng thẳng.
“Chúng ta đang đi đâu?” Minh hỏi, giọng nói lạc đi một chút trong sự lo lắng.
“Em không biết,” Lệ đáp, đôi tay siết chặt lại. “Nhưng có lẽ chúng ta nên chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì xảy ra.”
Bên trong xe, không có ai ngoài họ. Người tài xế vẫn giữ im lặng, như thể không nghe thấy họ. Đầu óc Minh rối bời, những câu hỏi không ngừng quay cuồng trong tâm trí cậu. Họ đã lạc vào một tình huống mà cả hai chưa từng nghĩ đến.
Một lúc sau, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ hẹp, hai bên là những hàng cây cao và dày đặc. Cảm giác hồi hộp dâng cao khi xe dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, với những bức tường rêu phong và những cửa sổ tối tăm. Tòa nhà có vẻ hoang tàn, nhưng cũng chứa đựng một vẻ bí ẩn hấp dẫn.
“Chúng ta không thể ở đây,” Minh lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi tòa nhà. “Có thể chúng ta nên tìm cách trốn thoát.”
“Nhưng nếu không vào thì sao? Có thể họ đang đợi chúng ta ở trong đó,” Lệ đề nghị, ánh mắt băn khoăn.
Minh thở dài, “Nhưng có thể nguy hiểm lắm.”
Cuối cùng, sự tò mò và cảm giác mạo hiểm đã thắng thế. Cả hai quyết định bước ra khỏi xe, mỗi bước đi đều trĩu nặng lo âu. Khi họ tiến lại gần tòa nhà, một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, khiến Lệ rùng mình.
“Mình có nên gọi cứu trợ không?” Lệ thì thầm, nhưng Minh lắc đầu.
“Chúng ta phải tự mình giải quyết,” Minh nói, quyết tâm trong ánh mắt. “Có thể họ đang theo dõi chúng ta.”
Khi họ đến cửa chính, Minh nắm chặt tay Lệ và đẩy cửa. Cánh cửa kêu cót két, mở ra một không gian tối tăm. Họ bước vào bên trong, cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác. Mùi ẩm mốc và bụi bặm tràn ngập không gian.
“Có ai không?” Minh gọi lớn, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Họ bắt đầu khám phá từng phòng trong tòa nhà. Những bức tranh cũ treo trên tường, ánh sáng từ chiếc đèn pin yếu ớt chỉ đủ để chiếu sáng những vật dụng bỏ hoang. Họ tìm thấy một vài cuốn sách cũ kỹ, nhưng không có gì hữu ích.
“Minh, em thấy điều gì đó kỳ lạ,” Lệ chỉ vào một chiếc bàn dài phủ bụi. “Có một cái gì đó trên đó.”
Minh tiến lại gần, và họ thấy một chiếc khăn tay thêu hoa mai, giống hệt chiếc khăn mà họ đã thấy trong dinh thự. “Đây là…khăn của ai?” Minh thốt lên, lòng dâng lên nỗi lo lắng.
“Có thể người đã bắt cóc chúng ta đang ở gần đây,” Lệ đề nghị.
Bất ngờ, từ một căn phòng bên cạnh, họ nghe thấy tiếng động lạ, như tiếng thì thầm. “Minh, nghe không?” Lệ kéo tay cậu, mắt mở to.
“Chúng ta phải đi kiểm tra,” Minh quyết định. Họ lén lút tiến về phía tiếng động, cẩn thận từng bước.
Khi đến gần, Minh dừng lại, bàn tay đặt lên cánh cửa. “Để em mở,” Lệ nói, nắm lấy tay cậu, nhưng Minh đã nhanh chóng ngăn lại.
“Khoan đã, để anh làm,” cậu nói, nhấn mạnh.
Cánh cửa mở ra chậm rãi, và họ chợt thấy một bóng người. Người đó quay lại, khuôn mặt lộ ra dưới ánh sáng từ chiếc đèn pin của họ. Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, với vẻ ngoài u ám và nỗi sợ hãi trong đôi mắt.
“Các người không nên ở đây,” người phụ nữ nói, giọng run rẩy. “Đây là nơi nguy hiểm!”
“Chị là ai?” Minh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi là Hằng, một người từng bị nhốt ở đây. Tôi đã trốn thoát được nhưng họ vẫn theo dõi tôi,” người phụ nữ đáp. “Các người cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Nhưng tại sao chúng ta lại ở đây?” Lệ ngắt lời, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Tôi không biết. Họ chỉ bắt cóc những người như các bạn,” Hằng nói, nhìn quanh với sự lo lắng. “Họ có một tổ chức bí mật, và bạn sẽ không thoát được nếu không rời khỏi nơi này ngay.”
“Có cách nào để thoát không?” Minh hỏi, cảm giác bối rối dâng cao.
“Chỉ có một cách. Các bạn phải đi qua căn hầm ở phía sau. Đó là lối ra duy nhất,” Hằng đáp.
“Nhưng căn hầm đó có gì?” Lệ lo lắng.
“Đó là nơi họ giữ những người khác. Nếu bạn có thể đến được đó, có thể sẽ có cơ hội để thoát,” Hằng nói.
“Chúng ta không có thời gian,” Minh quyết định. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ!”
Ba người cùng nhau chạy về phía hầm. Họ cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, từng bước đi nặng nề như thể có hàng tấn đá đè lên vai. Khi họ đến căn hầm, một cánh cửa gỉ sét đứng chờ đón họ.
“Hãy mở cửa!” Lệ thét lên, gần như trong tuyệt vọng.
Minh và Hằng cùng nhau đẩy cửa, và cuối cùng nó bật mở. Họ lao vào trong, ánh sáng lập lòe chiếu rọi những bức tường ẩm mốc. Khi bước vào, một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm trí họ.
“Chúng ta có thể tìm thấy đường ra ở đây,” Minh nói, ánh mắt quyết tâm.
Nhưng khi họ tiến vào sâu hơn, tiếng động lại vang lên, một tiếng động từ phía cuối hầm. Họ dừng lại, tim đập mạnh. Một bóng người xuất hiện, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn.
“Họ đã đến rồi!” bóng người kêu lên, sự sợ hãi tràn ngập trong giọng nói.
“Chạy!” Minh quát, và cả ba người vội vã quay lại, hướng về phía lối ra.
Họ đẩy mạnh cánh cửa, nhưng nó lại đóng sầm lại, như thể có một sức mạnh nào đó đang ngăn cản họ thoát ra. Bầu không khí trở nên ngột ngạt, và những âm thanh kỳ lạ từ phía sau càng lúc càng gần.
“Không! Không thể như vậy được!” Lệ hét lên.
“Chúng ta phải tìm cách khác,” Minh nói, nhưng sự hoang mang trong ánh mắt cậu dần trở thành nỗi tuyệt vọng.
Trong lúc cả ba người hoảng loạn, bỗng một tiếng động lớn vang lên. Cánh cửa phía sau bật mở, một bóng dáng bước vào, và Minh nhận ra đó là người phụ nữ mà họ đã gặp trước đó – Hằng.
“Hãy đi theo tôi!” Hằng quát lên, nắm lấy tay Minh và Lệ, kéo họ ra khỏi hầm.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian!” Hằng nói. “Họ sẽ đến bất cứ lúc nào!”
Minh nhìn Lệ, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta phải thoát khỏi đây!”
Họ lao về phía lối ra, và bầu không khí bên ngoài trở nên trong lành. Dưới ánh trăng sáng, họ chạy như chưa từng có điều gì cản trở. Nhưng bên tai, tiếng động vẫn vang lên, như một lời cảnh báo rằng mối nguy hiểm vẫn đang rình rập.
“Chạy nhanh hơn!” Hằng hối thúc, và họ tiếp tục chạy, cho đến khi nào có thể thoát khỏi nơi này mãi mãi.
Hết Chương 2