Vụ Án Mất Tích Của Thiếu Gia Phủ Thượng Thư - Chương 4
Chương 4: Các manh mối rời rạc
Bầu trời đã dần chuyển sang màu tối khi Minh, Lệ và Hằng rời khỏi nhà thám tử Huy. Họ đi bộ đến dinh thự Phủ Thượng Thư, lòng nặng trĩu những lo lắng và bất an. Ánh đèn vàng hắt ra từ những ô cửa sổ trong dinh thự làm cho không gian trở nên huyền bí hơn bao giờ hết.
“Liệu có ai còn ở trong đó không?” Lệ hỏi, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
“Chúng ta sẽ phải xem,” Minh nói, quyết tâm dẫn đường. “Nhưng hãy cẩn thận.”
Khi họ tiến vào khuôn viên, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, như thể có điều gì đó không đúng. Cả ba cùng nhau lén lút vào bên trong, cẩn thận từng bước. Họ đến phòng khách, nơi mà buổi tiệc đã diễn ra trước đó. Tất cả đều tĩnh lặng, không có dấu hiệu của sự sống.
“Chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm trong phòng của Minh,” Hằng đề nghị. “Có thể sẽ tìm thấy thứ gì đó hữu ích.”
“Đúng vậy,” Minh đồng ý, “Đi nào.”
Họ lên lầu, từng bước chân vang vọng trong không gian yên tĩnh. Khi đến trước cửa phòng của Minh, cậu dừng lại một chút, tim đập thình thịch. Mở cửa ra, cậu thấy mọi thứ bên trong vẫn như cũ, chỉ có một chút bụi bặm đã bám trên bàn và giường.
“Nhìn kìa!” Lệ kêu lên, chỉ vào chiếc bàn học. “Có một quyển sổ.”
Minh tiến lại gần, mở quyển sổ ra. Những trang giấy bên trong chứa đựng các ghi chú về âm nhạc, nhưng có một trang đã được ghi chép cẩn thận hơn cả.
“Đây là… những số điện thoại?” Minh lẩm bẩm, khi thấy những con số lạ được ghi chép lại. “Có phải đây là những người bạn của mình không?”
“Hay có thể là người liên quan đến tổ chức đó,” Hằng thêm vào.
“Để xem nào,” Minh thì thầm, và bắt đầu ghi lại các số điện thoại đó.
Đột nhiên, Lệ dừng lại, ngửi thấy một mùi khét nhẹ. “Minh, em nghĩ có điều gì đó không ổn,” cô nói, nhìn quanh với ánh mắt lo lắng. “Mùi này… không bình thường.”
Hằng cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. “Có thể là từ phía dưới, không xa lắm,” cô nói, hướng về phía cầu thang dẫn xuống hầm.
“Chúng ta phải kiểm tra,” Minh quyết định, lòng tràn đầy lo lắng. Họ tiến xuống cầu thang, cảm giác hồi hộp dâng cao.
Khi đến hầm, ánh sáng mờ mờ từ một chiếc đèn pin yếu ớt hắt lên các bức tường ẩm mốc. Mùi khét ngày càng rõ hơn, như thể có gì đó đang cháy. Họ lén lút đi về phía nguồn gốc của mùi.
“Ở đây,” Lệ thì thầm, chỉ vào một căn phòng nhỏ nằm ở góc hầm. Cánh cửa bị khóa, nhưng có dấu hiệu của khói bốc lên từ bên trong.
“Phải mở cửa ra!” Minh nói, chạy đến cánh cửa và dùng sức để đẩy nó. Nhưng nó không nhúc nhích.
“Để em giúp!” Lệ nói, cùng với Minh cố sức mở cửa. Họ dùng sức đẩy mạnh, và cuối cùng cánh cửa bật mở với một tiếng kêu kịch liệt.
Khi cánh cửa mở ra, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt họ. Một chiếc bàn lớn bày bừa những thiết bị điện tử lạ mắt, và giữa bàn là một chiếc laptop đang hoạt động với màn hình sáng choang. Nhưng điều đáng sợ nhất là những bức ảnh lén lút của Minh và gia đình cậu, được in ra và dán khắp nơi.
“Đây là… điều gì vậy?” Hằng thốt lên, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Có ai đó đang theo dõi chúng ta!” Minh kêu lên, cảm giác bị rình rập tràn ngập trong tâm trí cậu. Cậu tiến lại gần chiếc laptop, nhưng trước khi kịp chạm vào, một tiếng động vang lên từ phía sau.
“Có ai đó đến!” Lệ hốt hoảng. Họ vội vã quay lại, và thấy một bóng người đang tiến lại gần, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng.
“Các ngươi không nên ở đây,” người đàn ông nói, giọng nói nặng nề và đầy đe dọa.
“Chúng tôi không làm gì sai!” Lệ lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu…”
“Im đi!” người đàn ông quát, và chỉ tay về phía họ. “Các ngươi đã thấy quá nhiều rồi.”
Minh liếc nhìn Hằng và Lệ, rồi quay lại nhìn người đàn ông. “Chúng tôi sẽ không để ông ngăn cản chúng tôi!”
“Các ngươi không có lựa chọn,” người đàn ông nói, và bước tới gần họ. Minh cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu không thể lùi lại.
Trong giây phút đó, Minh nhớ đến quyển sổ mà cậu đã xem trước đó. “Chúng tôi sẽ báo cáo với cảnh sát!” cậu hô lên, quyết tâm làm cho người đàn ông sợ hãi.
Nhưng người đàn ông không hề tỏ ra ngạc nhiên. “Cảnh sát? Các ngươi nghĩ họ sẽ giúp gì cho các ngươi? Họ chỉ là những con rối trong tay chúng ta.”
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía trên cầu thang. Huy xuất hiện, với sự quyết tâm trong ánh mắt. “Buông họ ra!” Huy quát, bước vào phòng với thái độ mạnh mẽ.
Người đàn ông quay lại, nhíu mày. “Ngươi không thể bảo vệ chúng nó mãi mãi.”
“Tôi sẽ không để ông làm hại họ!” Huy đáp lại, và sự căng thẳng trong không khí tăng cao.
Minh, Lệ và Hằng đứng bên cạnh, nhìn Huy với ánh mắt đầy hy vọng. Huy tiến lại gần, tay sẵn sàng để bảo vệ họ.
“Chạy đi! Tôi sẽ giữ chân hắn!” Huy quát.
Lệ và Hằng không chần chừ, họ lao ra khỏi phòng. Minh cũng chạy theo, nhưng trước khi kịp rời đi, cậu quay lại nhìn Huy.
“Huy!” cậu thét lên, lòng lo lắng tràn ngập.
“Đi đi!” Huy ra lệnh, và trong giây lát, Minh thấy một nụ cười kiên định trên khuôn mặt của thám tử.
Họ chạy nhanh lên cầu thang, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Khi đến cánh cửa chính, họ nghe thấy tiếng chân từ phía sau, và cảm giác như đang bị rượt đuổi.
“Chúng ta không thể ở đây nữa!” Lệ hét lên, nước mắt lăn dài trên má.
Minh gật đầu, quyết tâm. “Ra ngoài thôi!”
Họ lao ra ngoài cánh cổng lớn, không quay đầu lại. Khi ánh trăng sáng rực rỡ chiếu xuống họ, một cảm giác nhẹ nhõm dâng trào. Nhưng nỗi lo sợ về những gì sắp xảy ra vẫn không thể xóa nhòa.
“Đi đâu bây giờ?” Hằng thở hổn hển, nhìn quanh trong sự hoang mang.
“Chúng ta cần tìm một nơi an toàn,” Minh nói, quyết tâm không ngừng. “Chúng ta không thể để họ theo dõi mãi mãi.”
“Chúng ta phải báo cho gia đình,” Lệ nói, ánh mắt kiên định. “Họ phải biết điều gì đang xảy ra.”
“Đúng,” Minh đồng ý. “Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với họ.”
Ba người cùng nhau bước đi trong đêm tối, tâm trí tràn đầy ý chí và quyết tâm tìm ra sự thật, dù phía trước có là gì đi nữa.
Hết Chương 4