Vụ Án Mất Tích Của Thiếu Gia Phủ Thượng Thư - Chương 6
Chương 6: Những bóng ma từ quá khứ
Khi ánh trăng dần lặn sau những tòa nhà cao tầng, Minh, Lệ và Hằng trốn sau chiếc xe đậu, lòng đầy lo lắng. Họ biết rằng thời gian không còn nhiều, và việc tìm hiểu về quá khứ của gia đình Minh là điều cấp bách.
“Chúng ta cần phải quay lại và nghiên cứu thêm những tài liệu đó,” Minh nói, ánh mắt rực rỡ quyết tâm. “Có thể đó chính là chìa khóa để mở ra mọi bí ẩn.”
“Nhưng bây giờ chúng ta không thể trở lại dinh thự,” Lệ nhắc nhở, giọng nói lo lắng. “Họ có thể đang tìm kiếm chúng ta.”
“Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi khác an toàn hơn để thảo luận,” Hằng đề xuất. “Một quán cà phê hay một nơi nào đó vắng vẻ sẽ tốt hơn.”
Minh gật đầu. “Được rồi, chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn trước, rồi quay lại với các tài liệu sau.”
Họ nhanh chóng đi ra khỏi hẻm, tiến về phía một quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố. Không gian bên trong ấm cúng, với ánh đèn vàng ấm áp và những chiếc bàn gỗ cổ điển. Họ chọn một góc khuất để ngồi xuống, bắt đầu thảo luận về những gì đã tìm thấy.
“Địa chỉ mà Minh ghi lại có thể dẫn chúng ta đến nơi mà cha cậu đã từng họp với người đàn ông bí ẩn kia,” Hằng nói, mở điện thoại và tra cứu bản đồ.
“Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy thêm manh mối ở đó,” Lệ đồng ý, cảm thấy phấn khích.
“Nhưng chúng ta phải cẩn thận,” Minh nói, lướt mắt nhìn quanh quán. “Nếu họ theo dõi, chúng ta sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”
Khi họ đang thảo luận, bỗng dưng một người đàn ông trung niên bước vào quán, diện mạo nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng. Minh cảm thấy như có một điều gì đó quen thuộc về người đàn ông này. Người đàn ông đứng lại, quét ánh mắt xung quanh quán.
“Chắc chắn là hắn ta!” Minh thầm thì, cảm giác hồi hộp trào dâng.
“Chúng ta phải đi ngay!” Lệ thì thầm, sự lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt cô.
“Không, đợi đã,” Minh nói, nhắm mắt lại và tập trung. “Có lẽ hắn không nhận ra chúng ta. Hãy quan sát.”
Người đàn ông tiến lại quầy bar và gọi một ly cà phê. Hắn ta đứng đó, ánh mắt vẫn dò xét, như thể đang tìm kiếm ai đó. Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyện.
“Chúng ta cần phải biết thêm về người này,” Hằng nói, ánh mắt chăm chú. “Có thể hắn liên quan đến tổ chức đó.”
Họ ngồi im lặng, theo dõi từng cử chỉ của người đàn ông. Sau một lúc, hắn ta rời khỏi quầy và đi về phía cửa ra. Trong khoảnh khắc đó, Minh nhận ra rằng trên tay hắn có một chiếc điện thoại.
“Chúng ta cần theo dõi hắn!” Minh quyết định, đứng dậy.
“Nhưng nếu hắn nhận ra thì sao?” Lệ lo lắng.
“Không còn cách nào khác,” Minh nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải tìm ra sự thật.”
Họ lao ra khỏi quán và đuổi theo người đàn ông, giữ khoảng cách an toàn. Hắn ta đi bộ nhanh, rẽ vào một con đường nhỏ hẹp. Cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng khi Minh và các bạn theo sau, nhưng họ luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Cuối cùng, người đàn ông dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, bức tường nhuốm màu thời gian. Hắn đứng lại, nhìn xung quanh như thể đang chờ ai đó. “Đây là đâu?” Hằng thì thầm.
“Hãy ở gần đây, đừng để hắn thấy chúng ta,” Minh nói, quỳ xuống sau một chiếc xe.
Họ theo dõi khi người đàn ông mở cửa tòa nhà và bước vào bên trong. “Chúng ta phải vào đó,” Lệ nói, giọng đầy lo lắng.
“Chúng ta không thể,” Minh phản bác. “Hãy chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra trước.”
Sau một lúc, từ bên trong tòa nhà, họ nghe thấy tiếng động lạ, như tiếng cãi vã. Một giọng nói vang lên, nhưng không rõ nội dung. Minh nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó nghiêm trọng.
“Có ai đó đang tranh cãi,” Hằng thì thầm. “Có lẽ đó là những thành viên của tổ chức bí mật.”
“Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này,” Minh nói. “Phải tìm hiểu xem họ đang nói gì.”
Họ nhẹ nhàng tiến lại gần cửa, tìm kiếm một chỗ để lén lút nghe lén. Khi họ áp tai vào cánh cửa, một giọng nói từ bên trong vang lên: “Chúng ta không thể để chúng phát hiện ra. Minh đã tìm ra manh mối, và nếu không ngăn chặn hắn, mọi thứ sẽ bị phơi bày.”
“Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức,” một giọng nói khác đáp lại, mang theo sự cấp bách. “Hắn không thể sống sót nếu biết quá nhiều.”
“Chúng ta sẽ phải có kế hoạch. Nếu không, mọi thứ sẽ đổ bể,” giọng nói đầu tiên nói tiếp.
“Được rồi, nhưng làm sao chúng ta có thể giữ hắn im lặng?” giọng nói khác lo lắng.
Minh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. “Chúng ta phải đi ngay!” cậu thì thầm, và cả ba người lập tức lùi lại.
“Bây giờ thì chúng ta đã biết có một kế hoạch ám sát,” Hằng nói, sự sợ hãi lộ rõ. “Chúng ta phải báo cho Huy ngay lập tức!”
“Hãy rời khỏi đây trước khi họ phát hiện ra,” Minh nói, và họ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, lòng nặng trĩu lo âu.
Khi quay lại con đường, Minh cảm thấy sự nguy hiểm rình rập xung quanh. “Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm một nơi an toàn hơn để thảo luận.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể liên lạc với Huy?” Lệ hỏi, ánh mắt bối rối.
“Chúng ta có thể tìm một quán cà phê khác, nơi mà không có ai biết đến chúng ta,” Hằng đề xuất.
Họ quyết định tìm một nơi mới để tạm trú, nhưng nỗi lo lắng vẫn không rời bỏ họ. Với những manh mối từ quá khứ và một kế hoạch ám sát đang diễn ra, cuộc chiến cho sự sống còn mới chỉ bắt đầu. Họ biết rằng cần phải đối mặt với tổ chức bí mật này và bảo vệ bản thân trước khi quá muộn.
Hết Chương 6