Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 1
Chương 1: Lời Triệu Hồi Bí Ẩn
Lâm Vũ ngồi trước bàn làm việc, xung quanh anh là những tờ báo, hồ sơ vụ án và những tách cà phê cạn dần. Đêm đã khuya, nhưng anh không còn nhận ra điều đó. Công việc thám tử khiến anh quen với những đêm dài không ngủ, mắt dán vào các bằng chứng, đầu óc hoạt động không ngừng nghỉ. Bỗng nhiên, điện thoại của anh rung lên, báo hiệu có một gói hàng được gửi đến.
“Đã khuya thế này, ai lại gửi gì cho mình nhỉ?” Lâm Vũ tự nhủ.
Anh bước ra ngoài nhận gói hàng. Một chiếc hộp nhỏ gọn, bên ngoài chỉ ghi tên anh cùng địa chỉ, không có thông tin người gửi. Lâm Vũ tò mò mở hộp ra, bên trong là một phong bì cổ điển, màu giấy đã ngả vàng theo thời gian. Anh mở phong bì, bên trong là một bức thư với những dòng chữ viết tay thanh thoát.
“Lâm Vũ,
Ngươi là người được chọn. Có một vụ án oan sai ở triều đại nhà Tần mà ngươi cần phải giải quyết. Đó là lời nguyền đã kéo dài hàng ngàn năm. Hãy đọc kỹ những dòng chữ cổ dưới đây và tìm ra sự thật.”
Phần dưới của bức thư là một đoạn chữ Hán cổ, mà chỉ những ai nghiên cứu về lịch sử và ngôn ngữ học mới có thể hiểu được. Nhưng điều kỳ lạ là, Lâm Vũ chưa từng học chữ cổ, nhưng khi anh nhìn vào, những ký tự ấy dường như trở nên rõ ràng và dễ hiểu hơn bao giờ hết.
Lâm Vũ bắt đầu đọc đoạn văn đó lớn lên:
“Thiên địa minh nguyệt, tâm can bất tịnh, phúc nguyện trừ gian, oan khuất tiêu tan.”
Khi câu cuối cùng được đọc xong, căn phòng đột ngột trở nên tối sầm lại. Một luồng gió mạnh từ đâu đó thổi đến, cuốn mọi thứ trong phòng lên. Lâm Vũ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể như bị kéo vào một cơn lốc xoáy vô hình. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt rồi dần dần biến mất.
Bất chợt, anh cảm thấy cơ thể mình rơi tự do, tim đập mạnh trong lồng ngực. Khi anh mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, buộc anh phải nheo mắt lại.
“Đây là đâu?” Lâm Vũ thầm nghĩ. Trước mắt anh là một cảnh tượng hoàn toàn khác lạ: một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà tranh mái rạ, con đường đất đỏ uốn lượn quanh co, những người dân ăn mặc theo phong cách cổ đại đang bận rộn làm việc.
Một người đàn ông lớn tuổi, mặc y phục đơn giản, đi qua và nhìn Lâm Vũ với ánh mắt tò mò.
“Ngươi là ai? Sao lại ăn mặc kỳ lạ thế kia?” Ông lão hỏi, giọng nói mang âm sắc của thời kỳ xa xưa.
Lâm Vũ nhìn xuống, nhận ra mình vẫn đang mặc bộ đồ thám tử hiện đại. Anh cố giữ bình tĩnh, đáp lại bằng giọng điệu thân thiện:
“Thưa bác, tôi là người lạc đường. Bác có thể cho tôi biết đây là đâu không?”
Ông lão nhíu mày, đôi mắt già nua đầy sự nghi ngờ, nhưng rồi ông đáp: “Đây là thôn Trường An, thuộc huyện Tần, triều đại nhà Tần.”
Lâm Vũ nghe mà không tin vào tai mình. Triều đại nhà Tần? Thời gian mà anh đang ở thuộc về hơn 2000 năm trước. Anh không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng là anh đã bị đưa ngược về quá khứ.
“Làm sao mình có thể trở lại hiện đại?” Lâm Vũ tự hỏi, nhưng rồi anh nhớ đến nội dung bức thư. Rõ ràng là có một lý do cho việc anh bị đưa về đây, và nó liên quan đến một vụ án oan sai. Nhưng làm sao một vụ án từ hơn hai thiên niên kỷ trước lại có thể tác động đến hiện tại?
Ông lão nhìn Lâm Vũ một lúc rồi tiếp tục: “Nếu ngươi thật sự cần giúp đỡ, hãy đến gặp Trương Phúc, ông ấy là người giàu có nhất làng này và cũng là người thông minh, có thể biết ngươi nên làm gì.”
“Cảm ơn bác. Cháu sẽ tìm gặp ông ấy.” Lâm Vũ gật đầu, trong lòng vẫn còn đầy rối rắm. Anh quyết định đi tìm người tên Trương Phúc, hy vọng có thể tìm ra manh mối về vụ án và cách để trở về thời hiện đại.
Con đường đất dẫn anh qua những cánh đồng lúa chín vàng, qua những bức tường rêu phong của ngôi làng cổ kính. Lâm Vũ cảm thấy một sự kết nối lạ lùng với nơi này, như thể anh đã thuộc về nó từ rất lâu rồi. Nhưng sự thật thì anh chỉ là một người khách lạ, đang lạc vào dòng chảy của thời gian.
Khi Lâm Vũ đến trước cửa nhà của Trương Phúc, anh bị ấn tượng bởi sự đơn sơ nhưng trang nhã của ngôi nhà. Trước khi anh kịp gõ cửa, một người đàn ông trung niên, mặt mày khắc khổ, đã mở cửa ra và nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
“Ngươi là ai? Đến đây có chuyện gì?” Trương Phúc hỏi, giọng ông đầy vẻ cảnh giác.
Lâm Vũ hít một hơi sâu, quyết định nói thật: “Tên tôi là Lâm Vũ, tôi đến từ một nơi rất xa. Tôi nghe nói ông có thể giúp tôi tìm hiểu về một vụ án oan sai xảy ra ở đây.”
Trương Phúc nhìn Lâm Vũ một lúc, rồi như nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt của anh mà ông không thể giải thích, ông gật đầu.
“Được, vào nhà đi. Chúng ta có nhiều điều để nói.”
Lâm Vũ bước vào ngôi nhà, lòng tràn đầy sự tò mò và nghi hoặc. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng có một điều chắc chắn: anh đã bước vào một cuộc phiêu lưu mà anh chưa từng tưởng tượng đến. Và ở đây, trong quá khứ xa xôi này, anh phải tìm ra sự thật và đòi lại công lý cho những người đã bị oan.