Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 2
Chương 2: Gia Đình Bị Hại
Lâm Vũ theo chân Trương Phúc bước vào ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng. Những tấm rèm bằng vải thô che bớt ánh sáng, tạo nên một không gian u tối, nhưng vẫn toát lên vẻ bình yên. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên bếp lửa, lặng lẽ xếp lại đống củi. Thấy Trương Phúc dẫn Lâm Vũ vào, bà dừng tay, đôi mắt lo lắng nhìn chồng mình.
“Đây là ai, ông Trương?” Bà hỏi, giọng nói khẽ nhưng chứa đầy sự e ngại.
“Đây là Lâm Vũ, một người lạ đến từ xa, nhưng có vẻ như anh ta đang tìm kiếm điều gì đó liên quan đến gia đình chúng ta.” Trương Phúc đáp, rồi quay sang Lâm Vũ, “Ngươi ngồi đi, chúng ta có nhiều chuyện cần nói.”
Lâm Vũ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ kỹ. Anh cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí, và không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Trương Phúc rót chén trà nhỏ, đặt trước mặt Lâm Vũ. “Vậy, ngươi muốn biết điều gì?”
Lâm Vũ chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống. Anh quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói gia đình ông đang gặp phải một vụ án oan sai. Tôi đến đây vì muốn tìm hiểu sự thật và giúp đỡ.”
Nghe đến đây, khuôn mặt của Trương Phúc và vợ ông bỗng trùng xuống, nỗi buồn và sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt họ. Sau một khoảng im lặng, Trương Phúc bắt đầu kể:
“Gia đình ta vốn là những người nông dân chân chất, sống bình yên qua ngày. Nhưng cách đây vài tháng, triều đình đột ngột gửi đến một chỉ dụ, buộc tội ta là kẻ phản quốc, liên kết với các thế lực nổi loạn nhằm lật đổ Hoàng đế. Họ nói rằng ta đã nhận hối lộ từ kẻ phản nghịch để cung cấp lương thực và quân nhu cho chúng.”
Lâm Vũ nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe từng lời của Trương Phúc. “Nhưng ông có thực sự liên quan đến chuyện này không?”
“Không!” Trương Phúc đập bàn, giọng ông trầm xuống nhưng đầy phẫn nộ. “Ta thậm chí còn không biết những kẻ phản nghịch ấy là ai! Tất cả chỉ là một âm mưu nhằm hủy hoại gia đình ta.”
“Vậy tại sao họ lại chọn gia đình ông?” Lâm Vũ hỏi, mắt nhìn thẳng vào Trương Phúc.
“Ta cũng không biết. Có lẽ vì gia đình ta có chút của cải, và có kẻ ghen ghét, muốn chiếm đoạt tài sản của chúng ta. Hoặc có thể ta đã vô tình gây thù chuốc oán với kẻ nào đó quyền lực hơn mà không hay biết.” Trương Phúc ngừng lại, nét mặt đầy suy tư.
Người phụ nữ bên bếp lửa cũng lên tiếng, giọng bà run run: “Chúng tôi đã sống một cuộc sống bình thường cho đến khi tai họa này ập đến. Con trai lớn của chúng tôi, Trương Lĩnh, đã bị bắt đi để tra khảo. Chúng tôi không biết nó còn sống hay đã chết…”
Lâm Vũ cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng khi nghe những lời nói này. Anh nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ, cảm nhận rõ ràng sự bế tắc và tuyệt vọng trong mắt những người trước mặt.
“Vậy hiện giờ tình hình ra sao?” Lâm Vũ hỏi tiếp.
“Chúng tôi chỉ còn vài ngày nữa trước khi án lệnh được thi hành. Triều đình sẽ đến để tịch thu toàn bộ tài sản và bắt chúng tôi đi đày, hoặc thậm chí xử tử nếu bị buộc tội phản quốc.” Trương Phúc nói, giọng nói như nghẹn lại. “Nhưng ta không muốn chết oan uổng như thế. Ta cần một người có thể minh oan cho chúng ta.”
Lâm Vũ thở dài, nhận ra tình thế nghiêm trọng mà gia đình này đang đối mặt. Anh biết rằng mình đã bị kéo vào một cuộc chiến chống lại sự bất công, và anh phải tìm ra cách để cứu họ.
“Ông Trương,” Lâm Vũ nói, giọng nói trầm ấm và chắc chắn, “Tôi sẽ giúp ông. Nhưng để làm được điều đó, tôi cần biết mọi chi tiết về vụ án này. Ông có thể cung cấp cho tôi những thông tin cần thiết chứ?”
Trương Phúc nhìn Lâm Vũ, ánh mắt lấp lánh hy vọng. “Tất nhiên. Chúng ta sẽ cùng nhau vạch trần sự thật. Ta không muốn gia đình ta bị hủy hoại bởi những lời buộc tội dối trá.”
Người phụ nữ bên bếp lửa cũng tiến lại gần, đặt tay lên vai chồng mình, ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Vũ: “Xin ngài, xin hãy cứu con trai chúng tôi. Nó là tất cả những gì chúng tôi còn lại.”
Lâm Vũ gật đầu, lòng anh như bị đè nặng bởi trách nhiệm. “Tôi hứa sẽ làm tất cả những gì có thể.”
Trương Phúc nở một nụ cười hiếm hoi, dù nụ cười ấy chứa đựng nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui. “Cảm ơn ngươi, Lâm Vũ. Ta không biết ngươi đến từ đâu, nhưng ta tin ngươi là hy vọng cuối cùng của gia đình ta.”
Lâm Vũ gật đầu, không nói thêm gì. Anh biết rằng lời hứa của mình đã ràng buộc anh vào một nhiệm vụ đầy khó khăn và nguy hiểm. Nhưng anh cũng hiểu rằng, chính số phận đã đưa anh đến đây, vào thời đại này, để thực hiện sứ mệnh mà anh không thể từ chối.
Khi rời khỏi ngôi nhà của Trương Phúc, Lâm Vũ cảm nhận rõ ràng một sức nặng vô hình đè lên vai mình. Anh không chỉ đơn thuần là một thám tử tìm kiếm sự thật; anh còn phải đấu tranh với cả một hệ thống quyền lực đã mục nát và đầy rẫy sự bất công. Nhưng Lâm Vũ biết, dù khó khăn đến đâu, anh sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày và công lý được thực thi.