Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 3
Chương 3: Điều Tra Bắt Đầu
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ thức dậy khi ánh mặt trời vừa bắt đầu chiếu qua khe cửa nhỏ. Đêm qua, anh đã trằn trọc suy nghĩ về vụ án của gia đình Trương Phúc, và những gì anh cần làm để giải oan cho họ. Anh biết rằng thời gian không còn nhiều, và mỗi phút trôi qua là một bước gần hơn đến sự sụp đổ của gia đình này.
Lâm Vũ rời khỏi ngôi nhà đơn sơ mà anh đã nghỉ qua đêm, quyết định bắt đầu cuộc điều tra từ triều đình, nơi Lý Đại Nhân đang nắm quyền lực. Anh biết rằng để vạch trần âm mưu, anh cần phải hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại, đặc biệt là những kẻ đang đứng sau vụ án này.
Khi Lâm Vũ đến gần cổng vào huyện Tần, anh bị chặn lại bởi một toán lính canh.
“Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?” Một tên lính với vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
“Tôi là Lâm Vũ, một người từ xa đến để gặp Lý Đại Nhân,” Lâm Vũ đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thản. Anh biết rằng nếu muốn tiến vào triều đình, anh phải chơi đúng luật của họ.
“Ngươi muốn gặp Lý Đại Nhân? Tại sao?” Tên lính nghi ngờ hỏi, ánh mắt đầy dò xét.
“Tôi có thông tin quan trọng liên quan đến vụ án phản quốc của Trương Phúc. Nếu ngươi cản trở, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ngươi,” Lâm Vũ nói, giọng nói cương quyết và đầy uy quyền.
Tên lính nhìn Lâm Vũ từ đầu đến chân, cân nhắc lời nói của anh. Cuối cùng, hắn nhún vai và ra hiệu cho các lính canh khác: “Được, ngươi có thể vào. Nhưng hãy cẩn thận với lời nói của mình.”
Lâm Vũ gật đầu và bước qua cánh cổng gỗ lớn dẫn vào khu vực chính quyền của huyện Tần. Hành lang dẫn vào cung điện của Lý Đại Nhân được trải thảm đỏ, xung quanh là những bức tường trang trí hoa văn tinh xảo. Không khí nơi đây đầy uy nghiêm nhưng cũng không kém phần căng thẳng.
Khi Lâm Vũ bước vào phòng chính, anh bắt gặp một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị với đôi mắt sắc lạnh đang nhìn thẳng vào anh. Đây chính là Lý Đại Nhân, người đang nắm giữ quyền lực trong huyện.
“Lâm Vũ, ta nghe nói ngươi có điều muốn bàn bạc về vụ án của Trương Phúc,” Lý Đại Nhân mở lời, giọng nói trầm và uy lực.
“Đúng vậy, thưa Lý Đại Nhân,” Lâm Vũ cúi đầu chào, nhưng không hề tỏ ra khiếp sợ. “Tôi được nghe rằng ông ta bị buộc tội phản quốc, nhưng có nhiều điểm trong vụ án này chưa rõ ràng.”
Lý Đại Nhân cười nhạt, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu qua Lâm Vũ: “Ngươi là ai mà dám nghi ngờ quyết định của triều đình?”
“Tôi chỉ là một người tìm kiếm sự thật,” Lâm Vũ đáp lại, giọng điệu không hề nao núng. “Nếu có bằng chứng rõ ràng chống lại Trương Phúc, tôi sẽ không dám xen vào. Nhưng nếu chỉ dựa trên những lời buộc tội vô căn cứ, thì tôi không thể đứng nhìn một người vô tội bị hại.”
Lý Đại Nhân nhướng mày, dường như bị ấn tượng bởi sự can đảm của Lâm Vũ. “Ngươi rất gan dạ, Lâm Vũ. Nhưng để ngươi biết, vụ án này đã được điều tra kỹ lưỡng. Trương Phúc đã nhận lương thực và tiền từ kẻ phản nghịch, đó là bằng chứng không thể chối cãi.”
“Vậy ông có thể cho tôi xem những bằng chứng đó không?” Lâm Vũ hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng anh đang nóng như lửa đốt.
Lý Đại Nhân lặng thinh trong giây lát, rồi ra lệnh cho một viên quan đứng gần đó: “Đưa những bằng chứng mà chúng ta thu thập được cho Lâm Vũ xem.”
Viên quan nhanh chóng mang ra một số giấy tờ, trong đó là những tờ khai và lời chứng từ các nhân chứng khẳng định đã nhìn thấy Trương Phúc trao đổi với những người lạ mặt. Lâm Vũ cẩn thận đọc qua, nhưng anh nhận thấy có nhiều điểm mâu thuẫn và không rõ ràng trong những lời khai này.
“Những lời khai này có vẻ không nhất quán,” Lâm Vũ nhận xét. “Có người nói rằng đã thấy Trương Phúc vào ban đêm, nhưng lại không nhớ rõ ngày nào. Cũng có người nói rằng đã thấy ông ta mang theo những bao tải lớn, nhưng lại không thể xác định chúng chứa gì.”
Lý Đại Nhân nhìn Lâm Vũ với đôi mắt sắc lạnh hơn. “Ngươi đang cố tìm cớ để bảo vệ một kẻ phản nghịch sao?”
“Không, tôi chỉ đang cố tìm sự thật,” Lâm Vũ đáp, giọng nói dứt khoát. “Nếu ông muốn vụ án này kết thúc một cách công bằng, thì chúng ta cần phải điều tra sâu hơn. Tôi có lý do tin rằng Trương Phúc đã bị vu oan.”
“Vu oan?” Lý Đại Nhân cười khẩy. “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ta không có thời gian để nghe những giả thuyết vô căn cứ của ngươi.”
Lâm Vũ biết rằng đối đầu trực tiếp với Lý Đại Nhân lúc này là không khôn ngoan. Anh cần có thêm bằng chứng cụ thể để chứng minh cho lập luận của mình.
“Thưa Lý Đại Nhân, tôi không có ý xúc phạm ông,” Lâm Vũ nói, giọng điệu hòa hoãn hơn. “Nhưng nếu ông cho phép, tôi muốn xin thêm vài ngày để điều tra kỹ hơn về vụ án này. Nếu tôi không tìm được gì, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”
Lý Đại Nhân im lặng nhìn Lâm Vũ một lúc, dường như cân nhắc lời đề nghị. Cuối cùng, ông ta gật đầu, nhưng với một nụ cười đầy ẩn ý: “Được, ta sẽ cho ngươi thời gian. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi không tìm được gì, ta sẽ không để yên cho ngươi.”
Lâm Vũ cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi cung điện. Bên ngoài, ánh mặt trời đã lên cao, nhưng trong lòng anh vẫn còn đầy lo lắng. Anh biết rằng mình đang đi trên con đường đầy nguy hiểm, nhưng cũng biết rằng mình không thể dừng lại.
Lâm Vũ quyết định sẽ bắt đầu điều tra từ những người đã đứng ra làm chứng chống lại Trương Phúc. Anh cần tìm ra sự thật, dù sự thật ấy có dẫn anh đến đâu chăng nữa. Và với thời gian ngắn ngủi còn lại, anh phải nắm bắt từng cơ hội để cứu gia đình Trương Phúc khỏi cái chết oan nghiệt.