Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 4
Chương 4: Bí Ẩn Của Bức Thư
Rời khỏi cung điện của Lý Đại Nhân, Lâm Vũ quyết định bắt đầu điều tra từ những người đã đứng ra làm chứng chống lại Trương Phúc. Những lời khai không nhất quán mà anh đã đọc khiến anh nghi ngờ rằng có điều gì đó không đúng. Anh cần tìm ra manh mối để chứng minh Trương Phúc vô tội.
Lâm Vũ tiến về phía ngôi làng nơi mà một trong những nhân chứng, tên là Lưu Thành, sinh sống. Lưu Thành là một nông dân bình thường, và trong lời khai của mình, ông ta khẳng định đã nhìn thấy Trương Phúc trao đổi với những kẻ lạ mặt trong đêm tối. Tuy nhiên, khi Lâm Vũ gặp ông ta, anh nhanh chóng nhận ra Lưu Thành có vẻ không muốn nhắc lại chuyện này.
“Thưa ông Lưu, tôi là Lâm Vũ. Tôi đến đây để hỏi ông vài câu về vụ án của Trương Phúc,” Lâm Vũ bắt đầu, cố gắng dùng giọng điệu thân thiện để làm dịu đi không khí căng thẳng.
Lưu Thành, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt sạm nắng và bàn tay chai sạn, ngước nhìn Lâm Vũ, ánh mắt lộ rõ sự e ngại. “Ta đã nói hết với quan binh rồi, không còn gì để nói thêm nữa.”
“Nhưng những lời khai của ông không nhất quán,” Lâm Vũ nhấn mạnh. “Ông nói rằng đã thấy Trương Phúc vào ban đêm, nhưng lại không nhớ rõ ngày nào. Điều đó rất quan trọng. Nếu ông muốn sự thật được phơi bày, hãy giúp tôi tìm ra điều đó.”
Lưu Thành do dự một lúc, nhìn quanh như để chắc chắn không có ai nghe lén. Cuối cùng, ông ta thở dài, nói nhỏ: “Ngươi là người lạ, nhưng ta cảm nhận được ngươi muốn giúp đỡ gia đình Trương Phúc. Thật ra… ta không thực sự thấy gì cả.”
“Ông nói sao?” Lâm Vũ ngạc nhiên. “Vậy tại sao ông lại làm chứng chống lại Trương Phúc?”
Lưu Thành cúi đầu, giọng nói nhỏ dần: “Ta bị ép buộc. Có một người lạ đến nhà ta, đe dọa nếu ta không làm chứng theo lời hắn, gia đình ta sẽ gặp nguy hiểm. Ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Ai đã ép buộc ông?” Lâm Vũ hỏi, cảm thấy tim mình đập mạnh. Đây có thể là manh mối quan trọng mà anh đang tìm kiếm.
“Ta không biết tên hắn, chỉ biết hắn là một người của Lý Đại Nhân,” Lưu Thành nói. “Hắn đã đưa cho ta một bức thư và bảo ta đọc theo đó khi đứng trước quan tòa. Hắn còn nói nếu ta không tuân theo, con ta sẽ bị giết.”
Lâm Vũ gật đầu, trong lòng dấy lên một cảm giác tức giận. Rõ ràng là có một âm mưu đen tối đang diễn ra, và những người như Trương Phúc chỉ là con tốt trong trò chơi quyền lực này.
“Ông còn giữ bức thư đó không?” Lâm Vũ hỏi.
Lưu Thành gật đầu, rồi đi vào trong nhà. Một lát sau, ông trở ra với một mảnh giấy nhỏ, cũ kỹ và nhàu nát. Lâm Vũ cầm lấy, mở ra xem. Bức thư được viết bằng nét chữ sắc gọn, chứa đựng những lời lẽ đe dọa và buộc tội Trương Phúc một cách trực tiếp.
“Ta không thể đọc chữ, nhưng ta biết nếu không làm theo, gia đình ta sẽ gặp nguy hiểm,” Lưu Thành nói, giọng ông đầy sự hối hận.
“Ông đã làm đúng khi kể cho tôi nghe sự thật,” Lâm Vũ an ủi ông. “Tôi sẽ không để gia đình ông phải chịu thêm bất cứ nguy hiểm nào.”
Lâm Vũ cất bức thư vào trong áo, biết rằng đây là một bằng chứng quan trọng. Nhưng anh cũng biết rằng chỉ một bức thư này là chưa đủ để lật ngược tình thế. Anh cần tìm thêm bằng chứng và làm sáng tỏ toàn bộ âm mưu này.
Rời khỏi nhà Lưu Thành, Lâm Vũ tiến đến tìm gặp các nhân chứng khác. Mỗi người đều có những câu chuyện tương tự: bị ép buộc, đe dọa hoặc hối lộ để làm chứng chống lại Trương Phúc. Nhưng có một điều chung: tất cả đều liên quan đến một người bí ẩn, người đã dùng quyền lực để thao túng kết quả điều tra.
Sau khi gặp gỡ và thu thập thêm thông tin từ những nhân chứng khác, Lâm Vũ ngồi xuống bên bờ sông, suy nghĩ về những gì mình đã khám phá. Mọi manh mối đều dẫn đến một sự thật không thể chối cãi: Lý Đại Nhân có liên quan trực tiếp đến vụ án này.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Vũ băn khoăn nhất chính là mục đích thực sự của Lý Đại Nhân. Tại sao ông ta lại muốn hủy hoại gia đình Trương Phúc? Và điều gì có thể khiến ông ta mạo hiểm làm như vậy?
Khi Lâm Vũ chìm đắm trong suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía xa. Đó là một người phụ nữ trẻ, ăn mặc đơn giản, nhưng đôi mắt ánh lên sự cương nghị và dũng cảm. Cô tiến lại gần, khẽ chào Lâm Vũ.
“Ngài là Lâm Vũ phải không?” Cô hỏi, giọng nói mềm mại nhưng đầy quyết tâm.
“Đúng vậy, cô là ai?” Lâm Vũ hỏi lại, mặc dù trong lòng đã đoán được phần nào.
“Tôi là Trương Lan, con gái của Trương Phúc,” cô trả lời, mắt nhìn thẳng vào Lâm Vũ. “Tôi đã nghe nói ngài đang giúp đỡ gia đình tôi. Tôi muốn cùng ngài tìm ra sự thật.”
Lâm Vũ cảm thấy ngạc nhiên trước sự quyết tâm của Trương Lan, nhưng anh cũng biết rằng đây không phải là công việc dành cho một cô gái trẻ. “Cô Trương, đây là một công việc nguy hiểm. Cô không nên dính vào.”
“Ngài nói đúng, nhưng gia đình tôi đang gặp nguy hiểm. Tôi không thể ngồi yên chờ đợi trong khi cha tôi và anh trai đang bị buộc tội oan,” Trương Lan nói, ánh mắt kiên định. “Xin ngài cho tôi cơ hội này. Tôi tin rằng cùng nhau, chúng ta có thể cứu họ.”
Lâm Vũ nhìn vào ánh mắt của Trương Lan và nhận ra sự quyết tâm không thể lay chuyển trong cô. Anh gật đầu, chấp nhận sự giúp đỡ của cô gái trẻ. “Được, nhưng cô phải cẩn thận. Chúng ta đang đối đầu với một kẻ thù vô cùng nguy hiểm.”
“Tôi hiểu, và tôi sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm để bảo vệ gia đình mình,” Trương Lan nói, giọng nói đầy sự quyết tâm.
Với sự giúp đỡ của Trương Lan, Lâm Vũ cảm thấy mình đã có thêm một đồng minh đáng tin cậy. Họ quyết định tiếp tục điều tra, lần theo những manh mối mà Lâm Vũ đã thu thập được, để đưa sự thật ra ánh sáng và cứu gia đình Trương Phúc khỏi cái chết oan nghiệt.