Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 5
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Với Kẻ Phản Bội
Trời dần ngả về chiều khi Lâm Vũ và Trương Lan rời khỏi làng để tiếp tục điều tra. Sau khi bàn bạc, họ quyết định hướng đến một khu rừng rậm gần biên giới huyện Tần, nơi mà Lâm Vũ nhận được thông tin rằng các hoạt động mờ ám liên quan đến vụ án của Trương Phúc thường diễn ra. Theo những gì anh thu thập được từ các nhân chứng, một số người lạ mặt đã được nhìn thấy qua lại khu vực này vào ban đêm.
Đêm đã buông xuống khi hai người đến rìa khu rừng. Lâm Vũ dừng lại, lắng nghe những âm thanh xung quanh. Từng tiếng gió rít qua các tán cây, tiếng côn trùng rả rích vang lên tạo nên một không gian đầy vẻ huyền bí. Trương Lan, dù có phần lo lắng, nhưng không để lộ sự sợ hãi. Cô bám sát Lâm Vũ, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.
“Lâm Vũ, ngài nghĩ chúng ta sẽ gặp ai ở đây?” Trương Lan hỏi, giọng cô chỉ đủ để anh nghe thấy.
“Những kẻ liên quan đến vụ án này,” Lâm Vũ đáp khẽ. “Nếu chúng ta may mắn, có thể sẽ bắt được kẻ đã ép buộc các nhân chứng làm chứng giả chống lại cha cô.”
Cả hai tiếp tục tiến sâu vào rừng, mắt họ quét qua những bóng tối mờ mịt giữa các tán cây. Sau khoảng nửa giờ đi bộ, họ dừng lại khi phát hiện một đốm sáng nhỏ loé lên từ xa, nơi có một túp lều bằng gỗ nằm khuất dưới chân một ngọn đồi.
Lâm Vũ ra hiệu cho Trương Lan ngồi thấp xuống, rồi cả hai chậm rãi tiến lại gần hơn. Đến khi chỉ còn cách túp lều vài bước chân, họ dừng lại, nghe ngóng. Từ bên trong lều, những giọng nói cất lên, âm thanh trầm đục vang vọng qua không gian tĩnh lặng của khu rừng.
“Ngươi đã làm tốt công việc của mình,” một giọng nói trầm khàn vang lên. “Nhưng nhớ, không được để lộ bất cứ manh mối nào. Nếu ai đó phát hiện ra, ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
“Đừng lo, ta đã bịt miệng hết những kẻ vô dụng ấy rồi,” giọng nói khác đáp lại, có phần lo lắng. “Nhưng ta vẫn lo rằng có kẻ đang theo dõi chúng ta.”
Lâm Vũ khẽ gật đầu, ra dấu cho Trương Lan biết rằng họ đã tìm đúng người. Anh nhận ra giọng nói thứ hai là của một trong những tay sai của Lý Đại Nhân, người đã đe dọa các nhân chứng.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trương Lan thì thầm hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Chúng ta sẽ đợi,” Lâm Vũ thì thầm đáp lại. “Chúng ta cần biết họ định làm gì tiếp theo. Nếu vội vàng hành động, có thể sẽ khiến họ hoảng sợ và bỏ chạy.”
Họ tiếp tục lắng nghe. Cuộc trò chuyện bên trong lều kéo dài thêm vài phút, với nhiều lời đe dọa và kế hoạch đen tối được thảo luận. Lâm Vũ nhận ra rằng bọn chúng đang chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ lớn hơn với một nhóm người khác, có thể là các quan chức cấp cao liên quan đến vụ án của Trương Phúc.
“Ngày mai, chúng ta sẽ giao lại số hàng đó cho đám phản nghịch ở bờ sông,” một trong số chúng nói. “Sau đó, chúng ta sẽ nhận phần của mình từ Lý Đại Nhân. Nếu không có gì thay đổi, Trương Phúc sẽ bị xử tử vào cuối tuần này.”
Trương Lan run rẩy khi nghe thấy những lời đó. Cha cô đang đứng trước nguy cơ bị xử tử oan uổng chỉ vì những âm mưu đen tối này. Cô định lao vào, nhưng Lâm Vũ nhanh chóng giữ cô lại, ra hiệu cho cô bình tĩnh.
“Chúng ta phải cẩn thận,” Lâm Vũ thì thầm. “Nếu bọn chúng phát hiện, chúng ta sẽ không có cơ hội thoát thân, và cha cô sẽ không được cứu.”
Trương Lan nén lòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Lâm Vũ quay lại tập trung vào cuộc đối thoại bên trong lều. Bọn chúng tiếp tục bàn bạc về kế hoạch giao dịch và những việc cần làm để đảm bảo không có bất cứ ai phát hiện.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Vũ thấy bọn chúng bắt đầu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Anh quyết định đây là thời điểm hành động.
“Chúng ta cần theo dõi chúng,” Lâm Vũ nói khẽ với Trương Lan. “Hãy nhớ, giữ khoảng cách an toàn và không để lộ diện.”
Trương Lan gật đầu, và cả hai bắt đầu theo chân những kẻ phản bội ra khỏi khu rừng. Bọn chúng không hề biết rằng đang bị theo dõi. Khi ra đến bìa rừng, bọn chúng dừng lại và chia tay nhau, mỗi người đi về một hướng khác nhau. Lâm Vũ và Trương Lan quyết định bám theo người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh của nhóm.
Hắn dẫn họ đi qua những con đường hẻo lánh, hướng về phía bờ sông, nơi có thể là điểm hẹn cho cuộc gặp ngày mai. Lâm Vũ nhận ra rằng nếu họ có thể bắt quả tang cuộc giao dịch này, họ sẽ có đủ bằng chứng để vạch trần Lý Đại Nhân và giải oan cho Trương Phúc.
Khi đến bờ sông, tên thủ lĩnh dừng lại, nhìn quanh như để chắc chắn không có ai theo dõi. Lâm Vũ và Trương Lan nấp sau một bụi cây lớn, theo dõi từng cử động của hắn. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn rút ra một mảnh giấy từ túi áo, viết gì đó lên và cột nó vào một mảnh vải, rồi buộc lên một cây gậy nhỏ cắm xuống đất. Hắn nhìn quanh một lần nữa rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, Lâm Vũ và Trương Lan tiến lại gần, gỡ mảnh giấy ra và đọc. Trên giấy ghi lại địa điểm và thời gian cụ thể của cuộc giao dịch ngày mai, cùng với số lượng hàng hóa mà bọn chúng sẽ chuyển giao.
“Chúng ta có đủ thông tin rồi,” Lâm Vũ nói, giọng anh lộ rõ sự quyết tâm. “Ngày mai, chúng ta sẽ mai phục tại đây và chờ đợi. Nếu may mắn, chúng ta có thể chặn đứng cuộc giao dịch và bắt bọn chúng tại trận.”
Trương Lan nhìn Lâm Vũ, trong ánh mắt cô lộ rõ sự cảm kích và tin tưởng. “Ngài thật sự tin rằng chúng ta có thể cứu được cha tôi không?”
“Chúng ta không chỉ cứu cha cô, mà còn phải đưa những kẻ này ra ánh sáng,” Lâm Vũ đáp. “Và chúng ta sẽ làm được.”
Hai người quay trở lại ngôi làng, lòng tràn đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng. Họ biết rằng ngày mai sẽ là một ngày quan trọng, có thể quyết định số phận của gia đình Trương Phúc và cả chính họ. Nhưng dù kết quả ra sao, Lâm Vũ đã quyết tâm đến cùng để tìm ra sự thật và đòi lại công lý cho những người bị hại.