Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 6
Chương 6: Trận Chiến Tại Khu Rừng
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Lâm Vũ và Trương Lan đã có mặt tại bờ sông. Họ tìm được một vị trí ẩn nấp an toàn, từ đó có thể quan sát mọi diễn biến mà không bị phát hiện. Cả hai chuẩn bị kỹ lưỡng, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào xảy ra.
Bờ sông yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và những cơn gió nhẹ thổi qua khiến tán cây xào xạc. Lâm Vũ nắm chặt tay lại, trong lòng dâng lên cảm giác hồi hộp pha lẫn lo âu. Đây là thời điểm quyết định. Nếu họ thất bại, không chỉ Trương Phúc mà cả gia đình ông cũng sẽ bị hủy hoại.
Trương Lan ngồi bên cạnh, đôi mắt tràn đầy quyết tâm nhưng không giấu được chút lo lắng. Cô nhìn Lâm Vũ, thấy anh vẫn bình tĩnh và tập trung, điều đó khiến cô cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Ngài có nghĩ chúng ta sẽ thành công không?” Trương Lan khẽ hỏi, giọng cô như bị hòa lẫn trong tiếng gió.
“Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể,” Lâm Vũ đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía con đường dẫn tới bờ sông. “Phần còn lại là do sự may mắn và quyết tâm của chúng ta. Nhưng tôi tin rằng, công lý sẽ được thực thi.”
Trương Lan gật đầu, im lặng chờ đợi cùng anh. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút giây kéo dài như cả một thế kỷ. Cuối cùng, một nhóm người xuất hiện từ xa, đi về phía bờ sông. Dẫn đầu là người đàn ông mà họ đã theo dõi đêm qua, cùng với một nhóm người lạ mặt khác, có vẻ là những tên phản bội.
Lâm Vũ và Trương Lan hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu sắp tới. Anh ra hiệu cho cô giữ yên lặng và tiếp tục theo dõi.
Bọn chúng dừng lại ở vị trí đã định, bắt đầu trò chuyện và trao đổi hàng hóa. Những túi vải lớn được chuyển từ tay này sang tay khác, và từ những gì Lâm Vũ có thể nhìn thấy, chúng chứa đầy những thỏi bạc và các vật phẩm quý giá. Rõ ràng đây là một vụ giao dịch lớn, và nếu thành công, những kẻ phản bội này sẽ có đủ sức mạnh để thực hiện những âm mưu đen tối hơn.
Lâm Vũ biết đã đến lúc hành động. Anh ra hiệu cho Trương Lan ở lại vị trí an toàn, trong khi anh bắt đầu tiếp cận gần hơn. Trái tim anh đập mạnh, nhưng anh giữ bình tĩnh, từng bước tiến lên phía trước.
Khi anh chỉ còn cách bọn chúng vài bước chân, Lâm Vũ hô lớn: “Dừng lại! Tất cả đã bị bao vây!”
Cả nhóm người giật mình, hoảng loạn quay về phía Lâm Vũ. Một số tên rút kiếm ra, số khác bắt đầu chạy tán loạn. Lâm Vũ lao vào, đẩy ngã một tên đang cầm túi bạc, rồi nhanh chóng khóa tay hắn lại.
“Bắt lấy hắn!” một tên trong nhóm hét lên, ra lệnh cho những kẻ khác lao về phía Lâm Vũ. Trận chiến bùng nổ ngay lập tức. Lâm Vũ phải đối mặt với ba tên cùng một lúc, nhưng với sự nhanh nhẹn và kỹ năng chiến đấu, anh khéo léo né tránh và đánh trả lại từng đòn tấn công.
Trong lúc đó, Trương Lan không thể ngồi yên. Thấy Lâm Vũ đang gặp nguy hiểm, cô quyết định lao ra khỏi chỗ nấp, nhặt một cây gậy lớn trên mặt đất và xông tới giúp đỡ. Cô đánh mạnh vào lưng một tên đang tấn công Lâm Vũ, khiến hắn ngã xuống đất.
“Lan, cẩn thận!” Lâm Vũ hét lên, nhưng cũng kịp thời giúp cô đẩy lùi tên địch thứ hai.
Cuộc chiến trở nên hỗn loạn, nhưng Lâm Vũ và Trương Lan không hề nao núng. Với sự phối hợp nhịp nhàng, họ dần chiếm được ưu thế. Một số tên thấy tình hình không ổn, bắt đầu bỏ chạy, nhưng Lâm Vũ quyết không để ai thoát.
Khi tình hình đã trở nên có lợi cho họ, Lâm Vũ bất ngờ nhận ra tên thủ lĩnh đang định trốn thoát qua con đường nhỏ dẫn vào rừng. Anh nhanh chóng đuổi theo, bỏ lại Trương Lan để cô xử lý những tên còn lại.
Tên thủ lĩnh chạy thục mạng qua những con đường rừng ngoằn ngoèo, nhưng Lâm Vũ quyết không để mất dấu. Anh tăng tốc, nhảy qua những chướng ngại vật, và cuối cùng bắt kịp hắn. Với một cú nhảy dứt khoát, Lâm Vũ đẩy ngã tên thủ lĩnh xuống đất.
“Hắn có thể tiết lộ tất cả!” Lâm Vũ nghĩ và không chần chừ khóa chặt tay hắn lại, ép hắn xuống đất.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát sao?” Lâm Vũ gằn giọng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn vào tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh thở dốc, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy thách thức. “Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn chặn được chúng ta? Ngươi chỉ là một con cờ nhỏ bé trong trò chơi này.”
“Ta không cần phải chặn tất cả,” Lâm Vũ đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. “Ta chỉ cần chặn ngươi, và mọi thứ sẽ sụp đổ.”
Tên thủ lĩnh cười khẩy, nhưng Lâm Vũ thấy rõ sự lo lắng trong mắt hắn. Biết rằng hắn đã rơi vào đường cùng, tên thủ lĩnh bắt đầu cầu xin tha thứ. “Đừng giết ta! Ta sẽ khai hết! Ta sẽ nói ngươi mọi thứ về kế hoạch của Lý Đại Nhân!”
Lâm Vũ nhấc hắn lên, ép hắn nói ra mọi chi tiết về âm mưu của Lý Đại Nhân, những kế hoạch bẩn thỉu mà hắn và đồng bọn đã thực hiện để đẩy Trương Phúc vào con đường chết. Từng lời khai của tên thủ lĩnh là những bằng chứng xác thực mà Lâm Vũ cần để đưa vụ án ra ánh sáng.
Sau khi đã thu thập đủ thông tin, Lâm Vũ kéo tên thủ lĩnh về lại bờ sông. Trương Lan, dù mệt mỏi sau trận chiến, vẫn kiên cường đứng đợi. Cô thấy Lâm Vũ dẫn tên thủ lĩnh trở lại, biết rằng họ đã giành được chiến thắng quan trọng.
“Lâm Vũ, ngài đã làm được!” Trương Lan vui mừng chạy lại, mắt cô lấp lánh hy vọng.
“Chúng ta vẫn còn việc phải làm,” Lâm Vũ đáp, giọng anh bình tĩnh nhưng không giấu nổi niềm vui sướng. “Với những gì hắn vừa khai nhận, chúng ta có đủ bằng chứng để vạch trần Lý Đại Nhân. Nhưng chúng ta cần phải nhanh chóng quay lại làng trước khi mọi chuyện bị phát hiện.”
Trương Lan gật đầu, và cùng với Lâm Vũ, họ dẫn tên thủ lĩnh về làng, lòng tràn đầy hy vọng rằng cuối cùng công lý sẽ được thực thi. Nhưng họ cũng biết rằng trận chiến này chỉ mới là khởi đầu, và họ cần phải đối mặt với những thách thức lớn hơn nữa để giải oan cho gia đình Trương Phúc.