Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 7
Chương 7: Sự Thật Phơi Bày
Lâm Vũ và Trương Lan trở về làng với tên thủ lĩnh bị trói chặt, dẫn theo một sự quyết tâm mạnh mẽ. Đã quá trưa, nhưng họ không có thời gian để nghỉ ngơi. Lâm Vũ biết rằng thời gian đang đếm ngược, và nếu không hành động nhanh, âm mưu của Lý Đại Nhân sẽ hoàn tất, và Trương Phúc sẽ không còn cơ hội sống sót.
Khi họ đến trước nhà của Trương Phúc, mọi người trong làng đã bắt đầu tụ tập. Họ nhìn thấy Lâm Vũ và Trương Lan dẫn theo một tên tội phạm bị trói, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang và tò mò. Trong khi đó, Trương Lan vội vàng chạy vào nhà gọi cha mẹ ra.
Trương Phúc và vợ ông bước ra khỏi nhà, ánh mắt đầy lo âu nhưng cũng không giấu nổi sự hy vọng khi thấy con gái trở về an toàn. Lâm Vũ nhanh chóng giải thích tình hình, kể lại cuộc chiến ở bờ sông và những gì họ đã phát hiện ra.
“Chúng ta cần phải đưa hắn đến gặp quan huyện ngay lập tức,” Lâm Vũ nói, giọng đầy cương quyết. “Những lời khai của hắn sẽ là bằng chứng không thể chối cãi để lật lại vụ án của ông Trương.”
Trương Phúc gật đầu, nhưng ông không thể giấu được nỗi lo lắng: “Nhưng Lý Đại Nhân có quyền lực rất lớn. Ông ta sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại.”
“Chính vì thế chúng ta phải hành động nhanh chóng,” Lâm Vũ đáp. “Nếu chúng ta có thể đưa bằng chứng này ra trước mặt quan huyện và những người có thẩm quyền, Lý Đại Nhân sẽ không thể che giấu sự thật được nữa.”
Cả nhóm ngay lập tức lên đường đến phủ huyện, nơi mà quan huyện đang làm việc. Đây là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của Lâm Vũ, và anh biết rằng bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến mọi công sức của họ đổ bể.
Khi họ đến phủ huyện, Lâm Vũ yêu cầu gặp quan huyện với lý do khẩn cấp. Ban đầu, các lính canh tỏ ra ngần ngại, nhưng khi thấy tên thủ lĩnh bị trói và ánh mắt quyết liệt của Lâm Vũ, họ không thể không để họ vào.
Quan huyện, một người đàn ông đứng tuổi với khuôn mặt điềm đạm nhưng uy quyền, ngồi sau bàn làm việc, nhìn Lâm Vũ và nhóm người đi theo với sự tò mò.
“Ngươi là ai, và tại sao ngươi lại đến đây với một tên tội phạm bị trói?” Quan huyện hỏi, giọng điệu rõ ràng không hài lòng với sự xáo trộn này.
“Thưa quan huyện,” Lâm Vũ bắt đầu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Tôi là Lâm Vũ, một người từ xa đến. Tôi đến đây để phơi bày sự thật về vụ án oan của Trương Phúc, và tên tội phạm này có bằng chứng để chứng minh.”
Quan huyện nhướng mày, sự tò mò trong mắt ông càng tăng lên. “Nói tiếp đi.”
Lâm Vũ kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, từ việc ông gặp gỡ gia đình Trương Phúc, những lời khai bị ép buộc, cho đến cuộc chiến tại bờ sông và những lời thú tội của tên thủ lĩnh. Anh trình ra bức thư đe dọa mà Lưu Thành đã giao cho anh, cùng với lời khai của tên thủ lĩnh.
Quan huyện im lặng lắng nghe, đôi mắt ông ta lộ rõ vẻ suy tư. Sau khi Lâm Vũ kết thúc câu chuyện, ông đứng dậy và nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh.
“Ngươi có biết hậu quả của việc khai man trước quan huyện là gì không?” Quan huyện hỏi, giọng nói lạnh lùng.
Tên thủ lĩnh run rẩy, nhưng hắn biết không còn cách nào khác ngoài việc thú nhận. “Thưa quan huyện, tất cả những gì ta nói đều là sự thật. Ta đã bị Lý Đại Nhân ép buộc phải làm như vậy. Ông ta muốn Trương Phúc bị xử tử để che giấu việc ông ta tham ô và thông đồng với kẻ phản nghịch.”
Quan huyện quay sang nhìn Lâm Vũ, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy sự tôn trọng. “Ngươi đã làm tốt công việc của mình, Lâm Vũ. Nhưng vấn đề này rất nghiêm trọng, và ta cần phải điều tra thêm trước khi đưa ra phán quyết cuối cùng.”
“Thưa quan huyện, tôi hiểu điều đó,” Lâm Vũ nói, “nhưng tôi cầu xin ngài hãy tạm thời đình chỉ vụ xử tử Trương Phúc cho đến khi sự thật được làm sáng tỏ. Nếu ngài không hành động ngay bây giờ, có thể sẽ quá muộn.”
Quan huyện trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, rồi ông gật đầu. “Được rồi, ta sẽ ra lệnh tạm thời hoãn vụ xử tử. Ta cũng sẽ triệu tập Lý Đại Nhân đến để đối chất. Ngươi hãy ở lại đây, nếu lời ngươi nói là thật, ta hứa sẽ trả lại công lý cho Trương Phúc.”
Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên. Trận chiến thật sự sẽ diễn ra khi Lý Đại Nhân đến, và họ sẽ phải đối mặt với một người đàn ông nguy hiểm, người đã không từ thủ đoạn để bảo vệ quyền lực của mình.
Ngày hôm sau, một cuộc đối chất được tổ chức tại phủ huyện, với sự tham gia của quan huyện, Lý Đại Nhân, Lâm Vũ, Trương Phúc, và tên thủ lĩnh bị bắt. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khi tất cả mọi người đều biết rằng đây là thời điểm quyết định số phận của nhiều người.
Lý Đại Nhân bước vào phòng, với một nụ cười tự tin trên môi, như thể ông ta không hề lo lắng về những gì sắp diễn ra. Tuy nhiên, khi ông nhìn thấy tên thủ lĩnh bị trói và ánh mắt kiên định của Lâm Vũ, nụ cười của ông ta dần phai nhạt.
Quan huyện mở đầu cuộc đối chất bằng cách yêu cầu tên thủ lĩnh lặp lại lời khai của mình. Tên thủ lĩnh, dù lo sợ nhưng biết rằng hắn không còn lựa chọn nào khác, đã kể lại toàn bộ sự thật về âm mưu của Lý Đại Nhân.
Lý Đại Nhân, mặt tái nhợt, liên tục phủ nhận, cho rằng đây là một âm mưu nhằm hạ bệ ông ta. Ông ta cáo buộc Lâm Vũ là kẻ từ xa đến, không có liên quan gì đến địa phương này và đang cố tình gây rối.
Tuy nhiên, quan huyện, sau khi nghe đầy đủ lời khai và xem xét bằng chứng, đã không bị thuyết phục bởi những lời biện minh của Lý Đại Nhân. Ông tuyên bố sẽ mở cuộc điều tra toàn diện về các hoạt động của Lý Đại Nhân, và nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của tham nhũng hoặc lạm quyền, ông sẽ bị trừng phạt theo luật pháp.
Lý Đại Nhân, biết rằng mình đã thua, gầm lên trong tuyệt vọng. Ông ta cố gắng chạy trốn, nhưng các lính canh đã nhanh chóng bao vây và bắt giữ ông ta. Trận chiến kết thúc với chiến thắng thuộc về Lâm Vũ và những người dám đứng lên chống lại sự bất công.
Quan huyện quay sang Trương Phúc, đôi mắt ông đầy sự thông cảm. “Trương Phúc, ta xin lỗi vì những gì đã xảy ra với gia đình ngươi. Ta sẽ ra lệnh trả tự do cho ngươi ngay lập tức, và gia đình ngươi sẽ được bồi thường vì những đau khổ mà các ngươi đã phải chịu đựng.”
Trương Phúc, dù đã trải qua quá nhiều khổ đau, không thể kiềm chế được những giọt nước mắt hạnh phúc. Ông cúi đầu cảm tạ quan huyện, và đặc biệt là Lâm Vũ, người đã không quản ngại nguy hiểm để cứu gia đình ông.
Lâm Vũ mỉm cười, nhưng trong lòng anh biết rằng nhiệm vụ của mình chưa kết thúc. Anh đã giúp đưa sự thật ra ánh sáng, nhưng anh cũng biết rằng còn rất nhiều người khác đang cần được giúp đỡ. Và dù thời gian và không gian có thay đổi, anh sẽ luôn đứng về phía công lý.
Cuối cùng, Lâm Vũ chia tay gia đình Trương Phúc, hứa rằng sẽ quay lại thăm họ khi có cơ hội. Trương Lan, trong ánh mắt đầy cảm kích, nắm chặt tay anh, như muốn gửi gắm tất cả lòng biết ơn của cô và gia đình.
“Ngài là người hùng của chúng tôi, Lâm Vũ,” cô nói, giọng nói khẽ nhưng đầy sự chân thành. “Cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm.”
Lâm Vũ mỉm cười, ánh mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Công lý là điều mà bất kỳ ai cũng xứng đáng được nhận. Hãy sống hạnh phúc và luôn mạnh mẽ, Trương Lan. Gia đình cô xứng đáng với điều đó.”
Với những lời nói đó, Lâm Vũ quay bước, bước đi giữa ánh sáng ban mai, mang theo trong lòng sự nhẹ nhõm và cảm giác hoàn thành một nhiệm vụ thiêng liêng. Anh biết rằng còn rất nhiều con đường phía trước, nhưng với niềm tin vào công lý, anh sẽ tiếp tục bước đi, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào khác.