Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 8
Chương 8: Phán Quyết Của Hoàng Đế
Lâm Vũ vừa rời khỏi phủ huyện, lòng nhẹ nhõm vì đã thành công đưa sự thật ra ánh sáng, thì bất ngờ một người lính hoàng gia xuất hiện trước mặt anh. Người lính này mặc bộ giáp uy nghi, với gương mặt nghiêm nghị. Anh ta tiến lại gần Lâm Vũ và cất giọng trầm:
“Ngươi là Lâm Vũ, người đã phá giải vụ án của Trương Phúc phải không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Lâm Vũ đáp, đôi mắt đầy thận trọng.
“Hoàng đế đã nghe tin về những gì ngươi đã làm và muốn gặp ngươi ngay lập tức. Ngươi hãy theo ta về kinh thành để diện kiến.” Người lính nói, không có vẻ gì là yêu cầu mà giống như một mệnh lệnh.
Lâm Vũ ngạc nhiên, nhưng anh hiểu rằng đây là một cơ hội lớn, không chỉ để bảo vệ thành quả mà anh đã đạt được mà còn để đưa toàn bộ âm mưu của Lý Đại Nhân ra trước ánh sáng. Anh gật đầu, đồng ý theo người lính về kinh thành.
Hành trình về kinh thành kéo dài nhiều ngày, và mỗi bước đi của Lâm Vũ đều mang theo sự cẩn trọng. Anh biết rằng kẻ thù của mình vẫn còn mạnh mẽ và nguy hiểm, và bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến anh mất mạng. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy một sự tự tin lớn dần khi biết rằng mình đang tiến gần hơn tới đỉnh cao của công lý.
Khi đến kinh thành, Lâm Vũ được dẫn vào hoàng cung, một nơi đầy uy nghi với những bức tường cao vút, những con đường lát đá trắng và những tòa nhà tráng lệ. Anh được đưa đến trước mặt Hoàng đế, người đang ngồi trên ngai vàng, xung quanh là các quan chức và cận vệ.
Hoàng đế là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng uy nghiêm. Ông quan sát Lâm Vũ với đôi mắt sâu thẳm, dường như muốn nhìn thấu tâm can anh.
“Ngươi là Lâm Vũ, người đã giúp gia đình Trương Phúc tránh khỏi sự bất công. Ta đã nghe rất nhiều về ngươi,” Hoàng đế bắt đầu, giọng nói trầm nhưng uy lực.
“Thần chỉ là một người bình thường, cố gắng tìm kiếm sự thật và mang lại công lý,” Lâm Vũ đáp, cúi đầu kính cẩn.
Hoàng đế gật đầu, rồi ông ra hiệu cho một quan chức đứng gần đó: “Đưa tất cả bằng chứng mà Lâm Vũ đã thu thập được cho ta xem.”
Quan chức đó mang ra một loạt các tài liệu, trong đó có bức thư đe dọa, lời khai của tên thủ lĩnh, và những tài liệu khác liên quan đến vụ án của Trương Phúc. Hoàng đế xem xét từng tài liệu một cách kỹ lưỡng, và mỗi khi ông đọc xong, khuôn mặt ông càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi đọc xong, Hoàng đế đặt những tài liệu xuống và quay sang các quan chức trong triều đình. “Các ngươi nghĩ sao về vụ án này?”
Một vị quan lớn tuổi đứng lên, cúi đầu nói: “Thưa bệ hạ, những bằng chứng này không thể chối cãi. Lý Đại Nhân đã lạm dụng quyền lực của mình để đe dọa và ép buộc những người dân vô tội, nhằm che giấu hành vi tham ô và thông đồng với kẻ phản nghịch. Đây là một tội ác lớn và không thể tha thứ.”
Hoàng đế im lặng trong giây lát, đôi mắt ông trở nên lạnh lùng hơn. “Lý Đại Nhân, người từng được ta tin tưởng, đã phản bội lòng tin của triều đình. Ông ta không chỉ làm ô uế danh dự của mình mà còn đẩy một gia đình vô tội vào cảnh khốn cùng.”
Lâm Vũ cảm nhận được sự phẫn nộ trong giọng nói của Hoàng đế, và anh biết rằng công lý đang được thực thi. Nhưng anh cũng hiểu rằng quyết định của Hoàng đế sẽ ảnh hưởng lớn đến toàn bộ triều đình.
“Ta quyết định,” Hoàng đế nói, giọng ông vang lên rõ ràng trong đại sảnh, “Lý Đại Nhân sẽ bị cách chức, tịch thu toàn bộ tài sản, và bị đưa ra xét xử trước toàn bộ triều đình. Gia đình Trương Phúc sẽ được bồi thường xứng đáng, và tất cả những ai đã bị Lý Đại Nhân ép buộc sẽ được tha bổng.”
Lời phán quyết của Hoàng đế như một cơn gió mạnh cuốn trôi mọi sự bất công. Các quan chức trong triều đình đồng loạt cúi đầu, đồng ý với quyết định của Hoàng đế. Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, biết rằng cuối cùng công lý đã chiến thắng.
Hoàng đế quay sang Lâm Vũ, đôi mắt ông lộ rõ sự tôn trọng. “Ngươi đã làm rất tốt, Lâm Vũ. Dù ngươi không phải là người của triều đình, nhưng ngươi đã mang lại sự công bằng mà không phải ai cũng dám làm. Ta rất ấn tượng với lòng can đảm và sự kiên định của ngươi.”
“Thần chỉ làm những gì mà bất kỳ ai cũng nên làm khi đứng trước sự bất công,” Lâm Vũ đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng những lời khen ngợi từ Hoàng đế là một sự công nhận lớn lao.
“Ngươi có muốn trở thành một quan chức của triều đình không?” Hoàng đế hỏi, giọng ông mang một chút tò mò.
Lâm Vũ suy nghĩ trong giây lát, rồi anh cúi đầu nói: “Thần cảm kích trước sự ưu ái của bệ hạ, nhưng thần chỉ muốn tiếp tục cuộc hành trình của mình, giúp đỡ những người gặp khó khăn và tìm kiếm sự thật. Thần tin rằng còn rất nhiều người khác đang cần đến sự giúp đỡ, và thần muốn tiếp tục công việc đó.”
Hoàng đế gật đầu, vẻ hài lòng. “Ta tôn trọng quyết định của ngươi, Lâm Vũ. Ngươi sẽ luôn có sự hỗ trợ của triều đình nếu cần. Và nếu ngươi thay đổi quyết định, cửa của hoàng cung luôn mở rộng chào đón ngươi.”
Lâm Vũ cảm ơn Hoàng đế và rời khỏi kinh thành với một tâm trạng nhẹ nhõm và quyết tâm hơn bao giờ hết. Anh biết rằng mình đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao, nhưng cuộc hành trình của anh vẫn còn dài. Có thể sẽ có nhiều khó khăn, nhiều thử thách hơn nữa đang chờ đợi, nhưng Lâm Vũ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với tất cả, vì anh biết rằng mỗi hành động của mình đều góp phần làm cho thế giới trở nên công bằng hơn.
Với lòng tin vững chắc vào công lý, Lâm Vũ bước đi giữa con đường đầy nắng, tiếp tục cuộc hành trình không ngừng nghỉ của mình, hướng đến những chân trời mới, nơi mà công lý và sự thật vẫn còn cần được khai sáng.