Vụ Án Oan Sai Thời Tần - Chương 9
Chương 9: Trả Thù
Sau khi rời khỏi kinh thành, Lâm Vũ quay trở lại làng Trường An. Anh dự định sẽ ở lại đây một thời gian để nghỉ ngơi và kiểm tra tình hình của gia đình Trương Phúc, trước khi tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nhưng sự yên bình của làng Trường An không kéo dài được bao lâu.
Vào một buổi tối, khi mặt trời đã lặn và bóng tối bao trùm lên ngôi làng, Lâm Vũ đang ngồi trong nhà của Trương Phúc, trò chuyện cùng ông và Trương Lan về những kế hoạch trong tương lai. Không khí ấm cúng và tràn đầy niềm vui khi mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường.
Bất chợt, từ bên ngoài, một tiếng động lớn vang lên, khiến cả ba người đều giật mình. Lâm Vũ ngay lập tức đứng dậy, cảnh giác. Anh ra hiệu cho Trương Phúc và Trương Lan ở lại bên trong, còn anh bước ra ngoài để kiểm tra.
Khi Lâm Vũ vừa bước ra sân, anh thấy một nhóm người lạ mặt đang tiến vào. Họ là những tên lính được trang bị vũ khí, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy thù hận.
“Lâm Vũ!” Người đàn ông gọi lớn, giọng hắn tràn đầy sự phẫn nộ. “Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm bẽ mặt Lý Đại Nhân mà không phải trả giá sao?”
Lâm Vũ nhận ra rằng đây là một đòn trả thù từ những kẻ trung thành với Lý Đại Nhân. Mặc dù ông ta đã bị bắt và đang chờ xét xử, nhưng những kẻ này vẫn muốn trả thù cho sự sụp đổ của ông ta.
“Ta không muốn gây ra sự đổ máu không cần thiết,” Lâm Vũ nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy lực. “Các ngươi đang làm điều sai trái. Hãy rời đi trước khi quá muộn.”
Người đàn ông cười nhạt, rút kiếm ra khỏi vỏ. “Ngươi nghĩ ngươi có thể cản đường chúng ta sao? Ngươi chỉ là một người đơn độc, còn chúng ta có cả một đội quân. Hôm nay ngươi sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!”
Không còn cách nào khác, Lâm Vũ biết rằng anh phải chiến đấu. Với kỹ năng chiến đấu vượt trội của mình, anh ngay lập tức lao vào đám lính. Những cú đánh chính xác và nhanh chóng của anh khiến bọn chúng choáng váng, nhưng số lượng lính quá đông, và chúng không ngừng tấn công.
Tiếng gươm va vào nhau vang lên khắp sân, trong khi Lâm Vũ cố gắng giữ vững vị trí và không để bất kỳ ai tiến vào nhà. Nhưng anh biết rằng nếu tình trạng này kéo dài, sức lực của anh sẽ không đủ để chống lại tất cả.
Bên trong nhà, Trương Lan lo lắng nhìn ra ngoài qua khe cửa. Cô biết Lâm Vũ đang gặp nguy hiểm, và cô không thể ngồi yên trong khi người đã cứu gia đình mình phải đối đầu với nguy hiểm một mình. Cô quyết định phải làm điều gì đó.
Trương Lan tìm thấy một thanh kiếm mà Lâm Vũ để lại trong nhà và không do dự lấy nó. Dù chưa từng thực sự chiến đấu, cô đã chứng kiến đủ nhiều để biết cách cầm vũ khí. Cô chạy ra ngoài, quyết tâm giúp đỡ Lâm Vũ trong trận chiến.
“Lâm Vũ, tôi đến giúp!” Trương Lan hét lên khi cô lao vào một tên lính đang tấn công Lâm Vũ từ phía sau. Cú đánh mạnh khiến hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
Lâm Vũ quay lại, ngạc nhiên khi thấy Trương Lan tham chiến, nhưng anh cũng hiểu rằng cô không có lựa chọn nào khác. “Cẩn thận, Lan! Hãy đứng sau lưng ta!” Anh ra lệnh, tiếp tục đối đầu với những kẻ tấn công.
Cả hai chiến đấu trong sự hỗn loạn, nhưng dần dần, họ bắt đầu chiếm được thế thượng phong. Sự phối hợp nhịp nhàng giữa Lâm Vũ và Trương Lan khiến bọn lính rơi vào thế khó khăn. Những kẻ yếu đuối bắt đầu hoảng loạn và bỏ chạy, trong khi những tên khác thì bị đánh bại từng người một.
Cuối cùng, chỉ còn lại tên thủ lĩnh. Hắn đứng đối diện với Lâm Vũ và Trương Lan, đôi mắt lóe lên sự căm phẫn. “Ngươi sẽ không thoát khỏi việc này dễ dàng như vậy, Lâm Vũ! Ta sẽ báo thù cho Lý Đại Nhân, và ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình!”
“Ngươi đã có cơ hội để tránh điều này, nhưng ngươi đã chọn con đường sai trái,” Lâm Vũ nói, đôi mắt anh sắc lạnh. “Hãy bỏ vũ khí xuống và rời khỏi đây. Ta không muốn giết ngươi.”
Nhưng tên thủ lĩnh không nghe. Hắn gầm lên trong cơn thịnh nộ và lao vào Lâm Vũ với tất cả sức mạnh. Lâm Vũ không còn lựa chọn nào khác, anh né đòn tấn công của hắn và dùng kỹ thuật điêu luyện để vô hiệu hóa hắn chỉ trong một cú đánh.
Tên thủ lĩnh ngã xuống đất, gươm rơi khỏi tay hắn. Hắn thở hổn hển, mắt nhìn Lâm Vũ với ánh mắt đầy căm hận, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Cuối cùng, hắn lăn ra bất tỉnh.
Lâm Vũ thở dài, nhìn quanh sân. Những kẻ tấn công còn lại đã bị đánh bại hoặc bỏ chạy. Anh quay sang Trương Lan, thấy cô mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường. “Cô không sao chứ?” Anh hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Tôi ổn,” Trương Lan đáp, cố nở một nụ cười dù rõ ràng cô đang rất mệt mỏi. “Chúng ta đã làm được, Lâm Vũ.”
“Phải, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận hơn,” Lâm Vũ nói. “Sự nguy hiểm chưa hoàn toàn qua đi. Những kẻ trung thành với Lý Đại Nhân có thể vẫn còn đang lẩn trốn và sẽ tiếp tục trả thù. Chúng ta cần phải chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
Trương Lan gật đầu, hiểu rõ sự nghiêm trọng của tình hình. Cả hai người quay trở lại nhà, nơi Trương Phúc và vợ ông đang chờ đợi với sự lo lắng. Khi thấy họ an toàn, ông bà Trương cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn vô cùng.
“Chúng tôi đã nghe tiếng động bên ngoài,” Trương Phúc nói, giọng ông đầy cảm kích. “Cảm ơn ngươi, Lâm Vũ, và cả Lan nữa. Nếu không có các ngươi, gia đình ta không biết sẽ ra sao.”
“Không cần cảm ơn tôi, ông Trương,” Lâm Vũ đáp. “Đây là điều tôi phải làm. Chúng ta phải cùng nhau bảo vệ lẽ phải và công lý.”
Mặc dù họ đã vượt qua được thử thách này, nhưng Lâm Vũ biết rằng anh không thể ở lại làng Trường An quá lâu. Sự trả thù của những kẻ trung thành với Lý Đại Nhân có thể tiếp tục, và anh không muốn gia đình Trương Phúc phải chịu thêm nguy hiểm.
Sáng hôm sau, trước khi mặt trời mọc, Lâm Vũ quyết định rời đi. Anh đứng trước cửa nhà Trương Phúc, nhìn lại ngôi làng một lần cuối cùng. Trương Lan tiến lại gần, đôi mắt cô đầy sự lo lắng nhưng cũng không kém phần quyết tâm.
“Ngài định đi đâu, Lâm Vũ?” Trương Lan hỏi, giọng cô run rẩy.
“Tôi phải tiếp tục cuộc hành trình của mình, Lan,” Lâm Vũ đáp. “Ở đây đã không còn an toàn cho tôi và cả gia đình cô. Tôi không thể để các người chịu thêm nguy hiểm vì tôi.”
Trương Lan hiểu điều đó, nhưng lòng cô vẫn tràn đầy tiếc nuối. “Ngài sẽ quay lại chứ?”
Lâm Vũ mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh tràn đầy sự ấm áp. “Tôi sẽ quay lại khi mọi chuyện đã ổn định. Nhưng trước hết, tôi phải tiếp tục con đường của mình, vì vẫn còn nhiều nơi cần đến sự giúp đỡ của tôi.”
Trương Lan không nói gì thêm, chỉ đứng yên nhìn theo bóng dáng của Lâm Vũ khi anh rời đi. Cô biết rằng đây không phải là lời từ biệt mãi mãi, nhưng lòng cô vẫn không khỏi lo lắng cho những nguy hiểm mà anh sẽ phải đối mặt.
Lâm Vũ bước đi trên con đường mòn, hướng tới chân trời mới. Trước mặt anh, những thử thách còn đang chờ đợi, nhưng anh không sợ hãi. Bởi vì anh biết rằng mình không đơn độc, và lòng tin vào công lý sẽ dẫn đường cho anh vượt qua mọi khó khăn, dù con đường có gập ghềnh đến đâu.