Vụ Án Tại Trung Tâm Thương Mại - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Bất Ngờ
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi qua những tấm kính của trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, tạo nên một bầu không khí yên bình và trong lành. Người dân tấp nập đi lại, mua sắm, tận hưởng những khoảnh khắc thư giãn sau một tuần làm việc căng thẳng. Tiếng cười nói, tiếng chuông điện thoại và âm nhạc nhẹ nhàng từ các cửa hàng khiến không gian nơi đây càng thêm sinh động.
Bỗng nhiên, từ một góc khuất, những tiếng bước chân nặng nề vang lên, phá tan bầu không khí yên bình. Một nhóm người mặc đồ đen, đeo mặt nạ và mang theo súng xuất hiện, tiến thẳng vào trung tâm thương mại. Họ hành động nhanh chóng, chuyên nghiệp, như thể đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Một tên trong số đó giơ cao khẩu súng và hét lớn:
“Không ai được di chuyển! Tất cả ngồi xuống ngay lập tức!”
Tiếng hét vang dội trong không gian, làm mọi người sững sờ. Những tiếng la hét hoảng loạn bắt đầu vang lên, và ngay lập tức, bọn cướp ép mọi người phải ngồi xuống, đe dọa bằng những khẩu súng sáng loáng. Họ nhanh chóng chiếm giữ một khu vực lớn của trung tâm thương mại, bắt giữ hàng chục người làm con tin.
Trong phòng điều khiển an ninh, nhân viên an ninh tên Hoàng bỗng nhiên giật mình khi thấy cảnh tượng trên màn hình giám sát. Anh lập tức bấm nút báo động khẩn cấp và hét vào bộ đàm:
“Có vụ cướp ở khu vực A, tất cả đơn vị cảnh sát báo động, nhanh lên!”
Những hình ảnh từ các camera an ninh cho thấy bọn cướp đang di chuyển có tổ chức, phong tỏa lối vào và ép những người dân vô tội vào góc tường. Trong khi đó, cảnh sát và lực lượng đặc nhiệm đã nhanh chóng có mặt bên ngoài trung tâm thương mại. Họ lập tức bao vây khu vực, chuẩn bị mọi kế hoạch để đối phó.
Đại úy Trần, chỉ huy đội đặc nhiệm, bước ra khỏi xe chỉ huy, khuôn mặt đầy quyết tâm. Anh nhìn vào trung tâm thương mại qua lớp kính chắn đạn của chiếc xe bọc thép, rồi quay lại nói với các sĩ quan của mình:
“Chúng ta phải giải quyết tình huống này một cách nhanh chóng và an toàn. Không thể để bất kỳ ai bị thương.”
Nhưng tình hình không hề đơn giản. Một giọng nói lạnh lùng, từ bộ đàm của tên cướp cầm đầu vang lên, khiến cả đội đặc nhiệm phải dừng lại:
“Chúng tôi yêu cầu một số tiền chuộc lớn. Nếu không có tiền trong vòng một giờ, chúng tôi sẽ bắt đầu xử lý từng con tin một.”
Đại úy Trần siết chặt nắm đấm, mắt anh hướng về phía trung tâm thương mại. Anh hiểu rằng thời gian đang chạy ngược lại, và bất kỳ sai sót nào cũng có thể dẫn đến thảm kịch.
Trong khi đó, bên trong trung tâm thương mại, bầu không khí ngột ngạt bao trùm. Một người phụ nữ trung niên, run rẩy, nắm lấy tay một cô bé khoảng mười tuổi, mắt cô bé ngấn nước. Tên cướp đứng gần đó quát:
“Ngồi yên! Đừng có động đậy!”
Người phụ nữ thì thầm an ủi cô bé, cố gắng giữ bình tĩnh. Những con tin khác cũng không khác gì, hoảng sợ, lo lắng, nhìn chằm chằm vào những kẻ có vũ trang, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong khi đó, ở một góc khác của trung tâm thương mại, một nhân viên an ninh trẻ tên Minh lén lút di chuyển, cố gắng tìm cách liên lạc với bên ngoài. Anh đã nghe thấy những yêu cầu của bọn cướp và biết rằng việc này có thể kéo dài thêm nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài.
Minh nhấn một nút trên đồng hồ thông minh của mình, kích hoạt tín hiệu SOS mà anh đã cài đặt trước đó. Anh thầm nghĩ:
“Hy vọng rằng ai đó sẽ nhận được tín hiệu này và chúng ta sẽ có thêm sự trợ giúp.”
Bên ngoài, đội đặc nhiệm bắt đầu triển khai kế hoạch, chuẩn bị các phương án tác chiến. Những chiếc xe bọc thép di chuyển chậm rãi về phía trung tâm thương mại, trong khi các tay súng bắn tỉa tìm vị trí thuận lợi.
Đại úy Trần đứng bên cạnh chiếc xe chỉ huy, theo dõi từng động tĩnh qua các màn hình giám sát. Anh chợt nhận thấy tín hiệu lạ trên màn hình – tín hiệu SOS từ Minh.
“Có ai đó trong đó đang cố gắng liên lạc với chúng ta,” Đại úy Trần nói. “Chuẩn bị kế hoạch tiếp cận. Chúng ta có thể sử dụng người bên trong để tạo lợi thế.”
Tình hình càng trở nên căng thẳng, nhưng với sự hiện diện của Bao Thanh Thiên trong đội ngũ, hy vọng về một kết cục an toàn cho các con tin dường như vẫn còn.
“Chúng ta phải hành động nhanh chóng, nhưng cần phải tỉnh táo,” Bao Thanh Thiên nói, mắt không rời khỏi màn hình. “Hãy để cho chúng ta dẫn dắt cuộc chơi, chứ không phải bọn cướp.”
Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả trung tâm thương mại và đội đặc nhiệm. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng cho cuộc đối đầu kịch tính, và tất cả đều trông chờ vào tài năng của Bao Thanh Thiên để mang lại một kết thúc an toàn cho tất cả mọi người.