Vụ Án Tại Trung Tâm Thương Mại - Chương 2
Chương 2: Bao Thanh Thiên Nhập Cuộc
Trong lúc cả đội đặc nhiệm đang chuẩn bị cho các phương án tác chiến, một chiếc xe màu đen dừng lại bên ngoài vòng vây của cảnh sát. Cửa xe mở ra, và từ đó, một người đàn ông mặc bộ trang phục đơn giản nhưng trang nghiêm bước xuống. Đôi mắt sắc bén và cái nhìn uyên bác của ông khiến mọi người xung quanh nhận ra ngay lập tức: đó chính là Bao Thanh Thiên.
Đại úy Trần, đang đứng chỉ huy bên ngoài, lập tức tiến tới chào đón:
“Thưa ngài Bao, rất vui vì ngài đã có mặt. Tình hình bên trong đang rất căng thẳng. Bọn cướp đã chiếm giữ một khu vực lớn và đòi tiền chuộc. Chúng tôi đang chuẩn bị tiến vào.”
Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt ông liếc nhanh về phía trung tâm thương mại, rồi quay sang Đại úy Trần:
“Đại úy, tôi đã nghe qua tình hình. Nhưng có điều này cần lưu ý: chúng ta không thể hành động mà không hiểu rõ tình thế bên trong. Bọn cướp dường như có kế hoạch chi tiết và rất có thể chúng đã tính toán trước mọi phương án của chúng ta.”
Đại úy Trần đồng ý với sự nhận xét của Bao Thanh Thiên, nhưng vẫn không khỏi lo lắng:
“Chúng tôi đã bố trí các tay súng bắn tỉa, nhưng chúng tôi cần thông tin chính xác về số lượng bọn cướp và vị trí của các con tin. Minh, một nhân viên an ninh bên trong, đã gửi tín hiệu SOS. Có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta.”
Bao Thanh Thiên nheo mắt, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Minh có thể là chìa khóa. Nhưng trước tiên, tôi cần xem qua toàn bộ hệ thống giám sát của trung tâm thương mại, đặc biệt là những đoạn phim trước khi vụ cướp diễn ra.”
Ngay sau đó, Bao Thanh Thiên được dẫn vào phòng điều khiển an ninh, nơi các màn hình hiển thị hình ảnh trực tiếp từ khắp các khu vực trong trung tâm thương mại. Hoàng, nhân viên an ninh, vẫn đang điều khiển các camera, nhưng sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
“Thưa ngài Bao,” Hoàng nói, “đây là toàn bộ hệ thống giám sát. Nhưng có vẻ như một số camera đã bị vô hiệu hóa từ trước khi vụ cướp xảy ra.”
Bao Thanh Thiên chăm chú quan sát các màn hình, đôi mắt ông như lướt qua từng chi tiết nhỏ nhất. Ông yêu cầu Hoàng tua lại các đoạn phim từ sáng sớm, và sau vài phút xem xét, ông chỉ vào một góc màn hình:
“Dừng lại ở đây.”
Trên màn hình, một nhóm người mặc đồng phục giao hàng đang di chuyển qua lại trong trung tâm thương mại, với vẻ ngoài không có gì đáng ngờ. Nhưng khi Bao Thanh Thiên yêu cầu phóng to hình ảnh, ông nhận thấy một điều kỳ lạ: những người này mang theo các hộp lớn, nhưng không có nhãn hiệu hay dấu hiệu gì bên ngoài.
“Các hộp này chứa gì?” Bao Thanh Thiên hỏi.
Hoàng lắc đầu: “Tôi không biết, thưa ngài. Chúng tôi không có bất kỳ thông tin nào về những người này. Có lẽ họ đã sử dụng giấy tờ giả.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, tiếp tục theo dõi. Ông nhận ra rằng những kẻ cướp đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, thậm chí có thể đã thâm nhập vào trung tâm thương mại từ trước đó rất lâu. Ông quay sang Đại úy Trần:
“Chúng ta cần phải liên lạc với Minh ngay lập tức. Anh ấy có thể cho chúng ta biết thêm về tình hình bên trong và vị trí của những kẻ cướp.”
Đại úy Trần ngay lập tức ra lệnh cho một đội đặc nhiệm thiết lập liên lạc với Minh qua tín hiệu SOS mà anh đã gửi trước đó. Trong khi đó, Bao Thanh Thiên tiếp tục quan sát các đoạn phim giám sát, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào khác có thể giúp họ hiểu rõ hơn về kế hoạch của bọn cướp.
Sau một lúc, tín hiệu từ Minh đã được kết nối. Giọng nói khẽ của Minh vang lên qua bộ đàm:
“Đây là Minh, tôi đang ở tầng 3, khu vực gần thang máy. Bọn cướp đang chia thành hai nhóm, một nhóm ở tầng trệt và một nhóm khác trên tầng 2. Chúng có khoảng 15 tên, tất cả đều vũ trang.”
Bao Thanh Thiên lắng nghe cẩn thận, sau đó nói vào bộ đàm:
“Minh, anh có thể cho chúng tôi biết vị trí chính xác của các con tin không? Và tình hình của họ thế nào?”
“Con tin đang bị giữ ở khu vực giữa tầng 2 và tầng 3,” Minh trả lời, giọng anh lo lắng. “Bọn cướp đang đe dọa, nhưng chưa có ai bị thương. Chúng yêu cầu tiền chuộc phải được giao trong vòng một giờ.”
Bao Thanh Thiên nhìn Đại úy Trần và nói nhỏ:
“Chúng ta còn ít thời gian. Chúng ta cần phải hành động ngay, nhưng cần phải thật cẩn trọng. Tôi có một kế hoạch, nhưng nó sẽ đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ giữa Minh và đội đặc nhiệm.”
“Ngài Bao, ngài có nghĩ rằng chúng ta có thể giải cứu tất cả con tin mà không gây tổn thất không?” Đại úy Trần hỏi, ánh mắt lo lắng.
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ:
“Nếu chúng ta hành động đúng cách, tôi tin rằng có thể. Nhưng trước hết, chúng ta cần làm cho bọn cướp nghĩ rằng chúng ta đang thực sự tuân theo yêu cầu của chúng.”
Với kế hoạch mới bắt đầu được vạch ra, bầu không khí căng thẳng càng thêm nặng nề. Nhưng với sự dẫn dắt của Bao Thanh Thiên, hi vọng vẫn còn, và cả đội đặc nhiệm chuẩn bị cho một trận đấu trí đầy căng thẳng giữa họ và những kẻ cướp.