Vụ Án Tại Trung Tâm Thương Mại - Chương 3
Chương 3: Manh Mối Đầu Tiên
Đội đặc nhiệm đã sẵn sàng, mọi thứ dường như đã vào vị trí. Bao Thanh Thiên đứng bên cạnh Đại úy Trần, mắt ông vẫn không rời khỏi màn hình giám sát. Tình hình bên trong trung tâm thương mại cực kỳ phức tạp, nhưng ông biết rằng bọn cướp không phải là những tên tội phạm tầm thường. Mọi hành động của chúng đều được tính toán kỹ lưỡng, nhưng chính sự tỉ mỉ đó cũng là điểm yếu mà Bao Thanh Thiên đang nhắm tới.
“Chúng ta cần tìm cách làm bọn cướp mất cảnh giác,” Bao Thanh Thiên nói với Đại úy Trần. “Hãy bắt đầu bằng việc giả vờ như chúng ta đang chuẩn bị làm theo yêu cầu của chúng, đồng thời chúng ta sẽ tìm cách giải cứu các con tin.”
Đại úy Trần gật đầu, anh ra lệnh cho các đơn vị chuẩn bị một kế hoạch giả, để đánh lừa bọn cướp rằng tiền chuộc đang được chuẩn bị. Trong khi đó, Bao Thanh Thiên quay lại màn hình giám sát, tiếp tục quan sát các đoạn video trước khi vụ cướp xảy ra.
Một đoạn phim từ camera giám sát gần cửa chính của trung tâm thương mại thu hút sự chú ý của ông. Một người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, bước vào trung tâm thương mại vào khoảng thời gian trước khi vụ cướp diễn ra. Hắn không làm gì đặc biệt, chỉ đi vòng quanh và sau đó rời đi. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc, Bao Thanh Thiên nhận thấy một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: trên cổ tay của hắn có một chiếc đồng hồ, và khi hắn giơ tay để nhìn giờ, một tia sáng phản chiếu từ mặt đồng hồ làm lộ ra một dấu hiệu lạ.
“Phóng to chỗ này,” Bao Thanh Thiên ra lệnh cho Hoàng.
Hoàng nhanh chóng phóng to hình ảnh, và cả đội đặc nhiệm đều chăm chú nhìn vào màn hình. Trên mặt đồng hồ của người đàn ông lộ ra một biểu tượng kỳ lạ, giống như một ký tự nào đó được khắc vào mặt đồng hồ.
“Đó là biểu tượng của một tổ chức,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông trầm ngâm. “Tôi đã gặp dấu hiệu này trước đây trong một vụ án liên quan đến tội phạm quốc tế. Chúng rất có thể là một phần của tổ chức này.”
Đại úy Trần nhíu mày: “Tổ chức nào, thưa ngài Bao? Chúng tôi có thể liên hệ với Interpol để kiểm tra thông tin.”
“Đúng vậy, nhưng trước tiên chúng ta cần xác định rõ hơn về động cơ của bọn cướp,” Bao Thanh Thiên đáp. “Tổ chức này hoạt động rất kín đáo, và nếu chúng ta không cẩn thận, sẽ có thêm nhiều người bị nguy hiểm.”
Trong khi đó, Minh, vẫn đang theo dõi từ bên trong trung tâm thương mại, đã nhận được lệnh từ đội chỉ huy. Anh bắt đầu di chuyển chậm rãi, cố gắng tiếp cận gần hơn với vị trí của các con tin. Trên đường đi, anh nhận thấy một trong những tên cướp đang đứng canh gác gần thang máy.
Minh thở sâu, anh biết rằng đây là cơ hội để anh thu thập thêm thông tin. Anh tiến lại gần, giả vờ như đang kiểm tra một thiết bị an ninh. Tên cướp liếc nhìn anh nhưng không để ý nhiều, vì Minh mặc đồng phục của nhân viên an ninh, và hành động của anh trông có vẻ hợp lý.
Bằng một động tác nhanh gọn, Minh cài một thiết bị ghi âm nhỏ vào một góc tường gần đó. Thiết bị này sẽ ghi lại mọi âm thanh trong khu vực và gửi tín hiệu ra bên ngoài. Ngay sau đó, anh quay lại báo cáo tình hình cho đội chỉ huy.
“Minh đã cài thiết bị ghi âm gần vị trí của các con tin,” Bao Thanh Thiên thông báo với cả đội. “Chúng ta sẽ có thêm thông tin chi tiết về bọn cướp và có thể nghe lén được kế hoạch của chúng.”
Đại úy Trần nhìn Bao Thanh Thiên với sự ngưỡng mộ: “Ngài thật sự rất tinh tế, thưa ngài Bao. Nếu chúng ta có thể giải mã được kế hoạch của chúng, chúng ta sẽ có cơ hội lớn để giải cứu mọi người mà không phải đổ máu.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt ông vẫn đầy lo lắng. Ông biết rằng thời gian đang không đứng về phía họ, và bọn cướp có thể hành động bất ngờ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, với những manh mối đầu tiên đã được thu thập, ông cảm thấy rằng họ đang từng bước đến gần hơn với việc phá giải bí ẩn này.
Khi mọi người chuẩn bị cho hành động tiếp theo, Bao Thanh Thiên đứng lặng lẽ, đôi mắt vẫn hướng về màn hình. Ông hiểu rằng cuộc đối đầu này không chỉ là một trận chiến với tội phạm, mà còn là một cuộc chiến trí tuệ. Và trong cuộc chiến này, mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất, đều có thể quyết định sự sống còn.