Vụ Án Tại Trung Tâm Thương Mại - Chương 4
Chương 4: Người Trong Cuộc
Minh đã hoàn thành nhiệm vụ cài đặt thiết bị ghi âm, anh lặng lẽ rút lui về một vị trí an toàn hơn, tránh để bọn cướp nghi ngờ. Trên đường đi, anh thoáng nhìn thấy một trong những tên cướp đang ra hiệu cho đồng bọn. Tên cướp này dường như là một trong những kẻ cầm đầu, ánh mắt lạnh lùng, tinh quái. Minh cố gắng ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt hắn, hy vọng rằng những gì anh quan sát được sẽ hữu ích cho kế hoạch của Bao Thanh Thiên.
Bên ngoài trung tâm thương mại, đội đặc nhiệm và Bao Thanh Thiên đang theo dõi tình hình qua thiết bị ghi âm mà Minh vừa cài đặt. Âm thanh truyền về rất rõ ràng, tiếng nói chuyện của bọn cướp vang lên trong phòng chỉ huy.
“Chúng ta có đúng một giờ để nhận tiền chuộc,” giọng của một tên cướp vang lên, chắc chắn đó là tên cầm đầu. “Nếu không có tiền, chúng ta sẽ bắt đầu xử lý từng con tin một. Đội của các người đã sẵn sàng chưa?”
“Các đội đã vào vị trí,” một giọng khác đáp. “Nhưng có điều này… hệ thống an ninh hình như không phản ứng như chúng ta đã tính toán.”
“Tôi biết. Có kẻ nào đó đang can thiệp vào. Nhưng đừng lo, chúng không thể làm gì được chúng ta,” tên cầm đầu nói, giọng hắn đầy tự tin.
Bao Thanh Thiên nhắm mắt, suy nghĩ sâu xa về những lời nói này. “Có vẻ như bọn cướp này đã tính toán rất kỹ, chúng hiểu rõ cách hoạt động của hệ thống an ninh. Rất có thể có người trong cuộc đã giúp đỡ chúng.”
Đại úy Trần nhìn ông, khuôn mặt đầy lo lắng. “Ngài nghĩ rằng có kẻ nào đó trong đội ngũ của chúng ta đã phản bội?”
Bao Thanh Thiên khẽ lắc đầu. “Không hẳn là như vậy. Nhưng chắc chắn bọn chúng có người giúp đỡ từ bên trong. Có thể là một nhân viên của trung tâm thương mại, hoặc ai đó có quyền truy cập vào hệ thống an ninh. Chúng ta cần tìm ra người đó.”
Trong khi đó, bên trong trung tâm thương mại, Minh tiếp tục theo dõi bọn cướp. Anh nhận thấy tên cầm đầu có một thói quen lạ: hắn thường xuyên kiểm tra một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng dường như đó không phải là đồng hồ bình thường. Minh bắt đầu nghi ngờ rằng chiếc đồng hồ đó có thể là một thiết bị liên lạc hoặc điều khiển nào đó.
Khi Minh chuẩn bị rút lui để tiếp tục báo cáo, anh bất ngờ nghe thấy một tiếng động lạ từ phía sau. Anh quay lại và nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục an ninh, nhưng người này không phải là đồng nghiệp của anh. Khuôn mặt của người này lộ rõ vẻ căng thẳng, mồ hôi rịn ra trên trán.
“Anh là ai? Anh làm gì ở đây?” Minh thì thầm hỏi, cố gắng không để bọn cướp nghe thấy.
Người đàn ông chậm rãi quay lại, ánh mắt hoảng loạn. “Tôi… tôi chỉ là một nhân viên bình thường. Nhưng tôi biết… tôi biết một số điều về vụ này.”
Minh ngay lập tức nhận ra đây có thể là người mà Bao Thanh Thiên đang tìm kiếm. Anh kéo người đàn ông ra khỏi tầm nhìn của các tên cướp và hỏi dồn:
“Nói ngay! Anh có biết ai đã giúp bọn chúng không?”
Người đàn ông run rẩy, nhưng cuối cùng cũng thú nhận: “Tôi không trực tiếp tham gia, nhưng tôi đã thấy những người giao hàng đó từ trước. Họ không phải là nhân viên chính thức của trung tâm, và tôi đã nhận được lệnh cho phép họ vào mà không qua kiểm tra an ninh. Có ai đó đã trả tiền cho tôi để làm ngơ…”
Minh hiểu rằng đây chính là manh mối quan trọng mà Bao Thanh Thiên cần. Anh nhanh chóng báo cáo lại thông tin này qua bộ đàm, và chỉ trong vài phút, tin tức đã đến tai Bao Thanh Thiên.
“Kẻ này có thể chỉ là một mắt xích nhỏ trong kế hoạch lớn hơn,” Bao Thanh Thiên nhận định. “Nhưng điều này xác nhận rằng có sự tham gia của người trong cuộc. Chúng ta cần tìm ra ai là kẻ đứng sau việc này.”
Minh tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhưng giờ anh đã có thêm một mục tiêu: tìm cách tiếp cận chiếc đồng hồ của tên cầm đầu để xác nhận những nghi ngờ của mình.
Bên ngoài, Đại úy Trần và Bao Thanh Thiên đã bắt đầu lên kế hoạch dựa trên thông tin mới. Bao Thanh Thiên chỉ định một nhóm đặc nhiệm đặc biệt để chuẩn bị cho một cuộc tấn công chính xác, nhằm vào những kẻ cướp và cứu thoát con tin trong thời gian ngắn nhất có thể.
“Đại úy,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông đầy kiên quyết. “Chúng ta sẽ tạo ra một sự đánh lạc hướng. Hãy làm cho bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đang rút lui và sẽ nhượng bộ. Trong khi đó, đội của Minh sẽ tiếp tục thu thập thêm thông tin, và chúng ta sẽ tấn công vào lúc chúng ít ngờ tới nhất.”
Đại úy Trần gật đầu, hiểu rõ ý định của Bao Thanh Thiên. Anh ra lệnh cho các đơn vị rút lui tạm thời, đồng thời tiếp tục theo dõi bọn cướp qua hệ thống giám sát.
Trong lòng mọi người, căng thẳng không ngừng gia tăng. Bao Thanh Thiên biết rằng họ đang bước vào giai đoạn quyết định của vụ án. Mọi hành động từ lúc này đều phải chính xác và nhanh chóng, nếu không, hậu quả sẽ không thể lường trước được.