Vụ Án Tại Trung Tâm Thương Mại - Chương 5
Chương 5: Bẫy Lừa
Khi bóng tối bắt đầu bao trùm thành phố, trung tâm thương mại vẫn đang bị bao vây bởi lực lượng cảnh sát và đặc nhiệm. Tình hình càng trở nên căng thẳng khi thời hạn của bọn cướp đang dần hết. Bên trong, Minh vẫn tiếp tục theo dõi bọn cướp, đồng thời cố gắng tìm cách tiếp cận chiếc đồng hồ của tên cầm đầu.
Bên ngoài, theo chỉ đạo của Bao Thanh Thiên, đội đặc nhiệm đã bắt đầu triển khai kế hoạch đánh lạc hướng. Họ cố tình để lộ thông tin qua bộ đàm rằng tiền chuộc đang được chuẩn bị và sẽ được giao theo yêu cầu của bọn cướp. Tất cả mọi người đều đang đóng kịch, cố gắng khiến bọn cướp tin rằng lực lượng an ninh đã chịu nhượng bộ.
Trong phòng chỉ huy, Đại úy Trần nhìn Bao Thanh Thiên với sự lo lắng:
“Ngài Bao, ngài thật sự nghĩ rằng bọn chúng sẽ tin chúng ta đang nhượng bộ sao? Chúng ta đang chơi một trò chơi rất nguy hiểm.”
Bao Thanh Thiên mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn đầy tập trung: “Chúng sẽ tin, vì chúng ta sẽ khiến chúng tin. Bọn cướp đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng chính sự tự tin thái quá của chúng sẽ là điểm yếu mà chúng ta có thể lợi dụng.”
Trong khi đó, bên trong trung tâm thương mại, Minh đã tìm cách tiếp cận gần hơn với tên cầm đầu. Hắn đang đứng chỉ huy các tên cướp khác, liên tục kiểm tra chiếc đồng hồ của mình và đưa ra những chỉ thị. Minh nhận thấy rằng mỗi khi hắn kiểm tra đồng hồ, hắn lại có vẻ lo lắng hơn, như thể có điều gì đó đang không theo kế hoạch của hắn.
Minh biết rằng đây là cơ hội của anh. Anh quyết định hành động táo bạo: tiến gần hơn đến tên cầm đầu và giả vờ như mình là một con tin vừa bị bắt giữ. Với bộ đồng phục nhân viên an ninh của mình, Minh nhanh chóng hòa vào nhóm con tin đang bị bắt giữ gần đó. Từ vị trí này, anh có thể nghe rõ hơn những cuộc nói chuyện của bọn cướp.
Một trong những tên cướp, có vẻ như là phụ tá của tên cầm đầu, thì thầm với hắn: “Lão đại, thời gian sắp hết rồi. Chúng ta có chắc là chúng sẽ giao tiền không?”
Tên cầm đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, rồi nói với giọng căng thẳng: “Chúng không có lựa chọn nào khác. Nhưng nếu chúng không giao tiền, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch B.”
Minh cố gắng không để lộ sự lo lắng, anh lắng nghe kỹ từng từ mà bọn chúng nói. “Kế hoạch B” là gì? Có vẻ như bọn cướp đã chuẩn bị một phương án dự phòng, nhưng Minh không biết chắc đó là gì.
Đúng lúc đó, bọn cướp nhận được tin tức từ bên ngoài rằng tiền chuộc đang được chuẩn bị và sẽ được giao trong vòng nửa giờ nữa. Tên cầm đầu nở một nụ cười tự mãn, hắn nói với các tên cướp khác:
“Thấy chưa? Chúng ta đã thắng. Chuẩn bị sẵn sàng để nhận tiền và rút lui.”
Minh nhận ra rằng đây chính là thời điểm quan trọng. Anh cần phải báo cáo thông tin này cho Bao Thanh Thiên ngay lập tức. Anh giả vờ như mình đang điều chỉnh một vật dụng trên người, và bằng một cử chỉ khéo léo, anh kích hoạt tín hiệu trên đồng hồ thông minh của mình, gửi thông tin ra ngoài.
Tín hiệu của Minh được tiếp nhận ngay lập tức tại phòng chỉ huy. Bao Thanh Thiên xem xét tình hình và nhận ra rằng bọn cướp đã bị lừa vào cái bẫy mà ông đã giăng sẵn. Ông quay sang Đại úy Trần và ra lệnh:
“Đây là thời điểm chúng ta phải hành động. Chuẩn bị đội tấn công, chúng ta sẽ đánh vào đúng lúc bọn chúng đang chuẩn bị rút lui. Điều này sẽ làm chúng mất cảnh giác và chúng ta có thể giải cứu con tin an toàn.”
Đại úy Trần ra lệnh cho các đội đặc nhiệm vào vị trí, chuẩn bị cho cuộc tấn công. Kế hoạch của Bao Thanh Thiên là tấn công từ nhiều hướng khác nhau, làm phân tán lực lượng của bọn cướp và tạo điều kiện cho đội giải cứu tiếp cận các con tin.
Bên trong trung tâm thương mại, bọn cướp bắt đầu di chuyển. Chúng gom các con tin lại một chỗ và chuẩn bị nhận tiền chuộc. Nhưng điều chúng không ngờ tới là đội đặc nhiệm đã âm thầm tiến vào từ các lối thoát hiểm và các tầng trên, chuẩn bị cho cuộc tấn công bất ngờ.
Khi tên cầm đầu ra hiệu cho một tên cướp khác đi ra ngoài nhận tiền, đội đặc nhiệm bất ngờ tấn công. Tiếng súng vang lên, tiếng hét hoảng loạn của bọn cướp và tiếng la hét của con tin tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Tuy nhiên, nhờ sự phối hợp chặt chẽ và kế hoạch tỉ mỉ, đội đặc nhiệm nhanh chóng khống chế bọn cướp mà không gây thương vong cho con tin.
Tên cầm đầu, nhận ra tình thế nguy cấp, cố gắng rút lui về phía cửa thoát hiểm. Nhưng Minh, đã chuẩn bị sẵn sàng, chặn đường hắn. Hai người đối mặt với nhau, Minh giữ bình tĩnh và nói:
“Đưa tay lên! Anh không còn đường thoát nữa.”
Tên cầm đầu nhìn quanh, thấy rằng mọi thứ đã kết thúc. Hắn giơ tay lên, nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự giận dữ và cay đắng. “Mày sẽ phải trả giá cho việc này,” hắn nói, trước khi bị đội đặc nhiệm còng tay và đưa ra ngoài.
Cuộc tấn công diễn ra nhanh chóng và hiệu quả. Bao Thanh Thiên bước vào trung tâm thương mại sau khi mọi thứ đã được kiểm soát. Ông nhìn quanh, thấy rằng tất cả các con tin đều an toàn và bọn cướp đã bị bắt giữ.
Đại úy Trần tiến lại gần ông, giọng đầy kính phục: “Ngài Bao, ngài đã làm được. Không có con tin nào bị thương và bọn cướp đã bị khống chế hoàn toàn.”
Bao Thanh Thiên khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt ông vẫn còn hiện rõ sự suy tư: “Chúng ta đã giải quyết được tình huống này, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. Chúng ta cần điều tra sâu hơn về tổ chức đứng sau vụ cướp này và lý do thật sự của chúng. Đây chỉ là bước đầu tiên trong một vụ án phức tạp hơn nhiều.”
Cuộc chiến vừa qua chỉ là khởi đầu của một cuộc đối đầu lớn hơn, và Bao Thanh Thiên biết rằng ông cần phải chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo. Nhưng trong khoảnh khắc này, ông hài lòng với việc đã bảo vệ được mạng sống của những con tin vô tội, và mang lại công lý cho những kẻ phạm tội.