Vụ Án Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 1
Chapter 1: Bất Ngờ Trên Không
Ánh sáng từ cabin của chuyến bay đêm nhấp nháy nhẹ, rồi ổn định lại. Bao Thanh Thiên ngồi ở khoang hạng nhất, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Đêm tối bao phủ bên ngoài, chỉ có những đốm sáng lẻ loi từ các vì sao. Ông vẫn còn chưa quen với thế giới hiện đại này, dù đã ở đây được một thời gian. Tất cả đều mới mẻ, từ những chiếc máy bay khổng lồ bay trên bầu trời cho đến những thiết bị công nghệ phức tạp mà ông không thể hiểu hết.
Ông quay sang người ngồi bên cạnh, một doanh nhân trẻ tuổi tên Lâm Hạo. Họ đã trao đổi vài câu chuyện phiếm về công việc và cuộc sống. Lâm Hạo kể về việc anh ta phải đi công tác khắp nơi và bày tỏ sự mệt mỏi khi phải di chuyển liên tục giữa các quốc gia. Bao Thanh Thiên chỉ mỉm cười, nhã nhặn lắng nghe.
“Ngài Bao,” Lâm Hạo nói, “ngài có vẻ là người rất thông thái, ngài đến từ đâu vậy?”
Bao Thanh Thiên cười, đôi mắt ánh lên sự thông thái vượt thời gian. “Tôi đến từ một thời đại xa xưa, một nơi mà công lý và danh dự luôn được đặt lên hàng đầu.”
Lâm Hạo cười lịch sự, không chắc là ông ta đang nói đùa hay thật. “Ngài quả là người có triết lý sống cao cả.”
Bao Thanh Thiên chỉ mỉm cười đáp lại, không nói gì thêm. Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi tiếp viên hàng không mang đến bữa tối. Bao Thanh Thiên ăn một cách từ tốn, nhưng vẫn không thể không để ý đến sự xa hoa và tiện nghi trên chiếc máy bay này.
Đột nhiên, giữa không gian yên tĩnh của chuyến bay, một tiếng hét thất thanh vang lên từ khoang hạng thương gia. Tất cả mọi người trên máy bay đều quay đầu lại, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh đó.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lâm Hạo lo lắng hỏi, mặt anh ta tái mét.
Bao Thanh Thiên đứng dậy, đôi mắt nghiêm nghị. “Ở lại đây,” ông nói ngắn gọn với Lâm Hạo trước khi bước nhanh về phía khoang hạng thương gia.
Cảnh tượng trước mắt khiến Bao Thanh Thiên chững lại trong giây lát. Một người đàn ông nằm bất động trên ghế, khuôn mặt tím tái. Trước mặt anh ta là một người phụ nữ đang run rẩy, đôi mắt ngấn nước.
“Cứu! Ai đó cứu anh ấy!” Người phụ nữ hét lên, giọng cô ta đầy tuyệt vọng.
Bao Thanh Thiên không hề nao núng, ông bước tới gần và cúi xuống kiểm tra nạn nhân. Người đàn ông đã tắt thở, không còn dấu hiệu của sự sống. Trên cổ áo của anh ta còn vương vết máu, nhưng không thấy có vết thương rõ ràng nào.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Bao Thanh Thiên hỏi người phụ nữ, giọng ông trầm và nghiêm nghị.
“Tôi… tôi không biết,” cô ta lắp bắp, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. “Chúng tôi đang nói chuyện, rồi đột nhiên anh ấy gục xuống… Tôi không biết tại sao…”
Bao Thanh Thiên nhíu mày, ông quan sát xung quanh. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả các hành khách khác đều bị sốc và không ai dám di chuyển.
“Xin hãy bình tĩnh lại,” Bao Thanh Thiên nói, giọng ông điềm tĩnh nhưng kiên quyết. “Chúng ta cần điều tra rõ ràng vụ việc này.”
Một tiếp viên hàng không nhanh chóng đến hiện trường, cô ấy cũng hoảng loạn không kém. “Chúng tôi sẽ báo cho phi công ngay lập tức,” cô ấy nói.
“Không,” Bao Thanh Thiên ngắt lời, “trước tiên hãy đảm bảo rằng không ai được rời khỏi chỗ ngồi của mình. Chúng ta cần giữ mọi người ở nguyên vị trí để điều tra. Đây có thể là một vụ giết người.”
Mọi người trên máy bay sửng sốt khi nghe thấy từ “giết người.” Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy khoang hạng thương gia. Phi công cũng nhanh chóng nhận được thông tin và quyết định giữ cho máy bay bay ổn định trong khi vụ việc được điều tra.
Bao Thanh Thiên nhìn quanh một lần nữa, đôi mắt sắc bén của ông dừng lại ở từng chi tiết nhỏ nhất. Ông nhận ra rằng điều tra một vụ án trong không gian hạn chế và giữa bầu trời không phải là điều dễ dàng. Không có hiện trường để kiểm tra kỹ lưỡng, không có cảnh sát hay đội ngũ điều tra hỗ trợ. Ông chỉ có những hành khách trên máy bay và chính sự thông minh của mình để tìm ra kẻ thủ ác.
“Người phụ nữ này là ai?” Bao Thanh Thiên hỏi tiếp viên hàng không.
“Đây là cô Trương Linh, người ngồi cạnh nạn nhân,” tiếp viên trả lời, vẫn chưa hết run sợ.
Bao Thanh Thiên gật đầu, ông nhìn thẳng vào Trương Linh. “Cô Trương, hãy kể lại chính xác những gì đã xảy ra.”
Trương Linh hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Tôi và anh ấy vừa trò chuyện về công việc. Anh ấy là một doanh nhân… rất thành đạt. Chúng tôi đã uống một ít rượu vang, rồi đột nhiên anh ấy gục xuống… Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Bao Thanh Thiên im lặng, ông ngửi thấy một mùi hương nhẹ, một mùi rất tinh tế và lạ lẫm. Ông cúi xuống gần nạn nhân hơn, chú ý kỹ vào cổ áo của anh ta. Một vết xước nhỏ màu đỏ hiện ra dưới ánh đèn cabin, dường như bị che giấu bởi cổ áo sơ mi.
“Đây không phải là một cái chết tự nhiên,” Bao Thanh Thiên kết luận, đôi mắt ông lóe lên sự cảnh giác. “Có ai đó đã giết người đàn ông này, và hung thủ vẫn còn ở trên máy bay.”
Những lời của ông như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến mọi người trên máy bay càng thêm sợ hãi. Bao Thanh Thiên đứng thẳng dậy, đôi mắt lạnh lùng và kiên quyết.
“Chúng ta cần phải tìm ra sự thật,” ông nói, “trước khi kẻ giết người có cơ hội làm thêm bất cứ điều gì.”
Vụ án trên không trung bắt đầu.