Vụ Án Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 2
Chapter 2: Manh Mối Ban Đầu
Không gian trên máy bay trở nên nặng nề và căng thẳng sau tuyên bố của Bao Thanh Thiên. Từng hành khách trong khoang hạng thương gia đều trở nên cảnh giác, không ai dám di chuyển hay phát ra âm thanh nào. Bao Thanh Thiên đứng thẳng, đôi mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt, như đang tìm kiếm một dấu hiệu khả nghi.
Lâm Hạo, người vẫn ngồi cách đó không xa, đã không thể ngồi yên thêm được nữa. Anh ta bước đến gần Bao Thanh Thiên, giọng nói lo lắng: “Ngài Bao, có chuyện gì đang xảy ra? Thật sự có kẻ giết người trên chuyến bay này sao?”
Bao Thanh Thiên gật đầu chậm rãi. “Rất có khả năng như vậy. Nạn nhân đã chết một cách bất thường, và hiện tại chúng ta đang ở giữa không trung, không có nơi nào để trốn thoát. Kẻ giết người phải ở đây, giữa chúng ta.”
Lâm Hạo nuốt khan, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Bao Thanh Thiên không trả lời ngay, ông quay sang tiếp viên hàng không và nói: “Tôi cần danh sách tất cả hành khách trong khoang hạng thương gia, cùng với sơ đồ chỗ ngồi của họ. Chúng ta cần biết ai đã ngồi gần nạn nhân và ai có thể có liên quan.”
Tiếp viên gật đầu nhanh chóng và rời đi để lấy danh sách. Bao Thanh Thiên quay lại nhìn Trương Linh, người phụ nữ vẫn còn đang run rẩy.
“Cô Trương,” ông bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị, “cô có thấy ai đó tiếp cận nạn nhân trước khi anh ta gục xuống không? Có điều gì bất thường xảy ra không?”
Trương Linh khẽ lắc đầu, mắt cô ta đẫm nước. “Không… tôi không thấy ai cả. Anh ấy chỉ đang nói chuyện với tôi… rồi đột nhiên ngã xuống.”
“Anh ta có nói gì đặc biệt trước khi ngã không?” Bao Thanh Thiên hỏi tiếp, giọng ông vẫn kiên nhẫn nhưng không khoan nhượng.
Trương Linh cố gắng nhớ lại, cô ta siết chặt bàn tay như để trấn tĩnh bản thân. “Anh ấy nói về một số việc kinh doanh… Rằng anh ấy vừa kết thúc một thương vụ lớn và rất hài lòng. Nhưng tôi không hiểu rõ lắm. Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi…”
Bao Thanh Thiên gật đầu, đôi mắt của ông lóe lên suy nghĩ. “Còn rượu vang? Ai đã đưa cho các người?”
“Là một tiếp viên mang đến,” Trương Linh trả lời, “nhưng tôi không biết tên anh ấy. Chúng tôi chỉ yêu cầu và họ mang đến thôi.”
Lúc này, tiếp viên hàng không quay trở lại với danh sách hành khách và sơ đồ chỗ ngồi. Bao Thanh Thiên cẩn thận nhìn qua danh sách, kiểm tra từng cái tên và đối chiếu với sơ đồ. Ông nhìn lướt qua danh sách, rồi chậm rãi nhìn quanh các hành khách đang ngồi ở vị trí của mình.
“Có ai trong số các người biết rõ nạn nhân không?” Bao Thanh Thiên hỏi lớn, giọng ông vang vọng khắp khoang máy bay.
Một vài hành khách lắc đầu, không ai dám lên tiếng. Rồi một người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm, đứng dậy. “Tôi có biết ông ấy,” ông ta nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. “Tôi là Trần Kiên, một đối tác kinh doanh của ông ta. Chúng tôi đã làm việc với nhau trong một vài dự án lớn.”
Bao Thanh Thiên nhìn ông ta, ánh mắt đầy sự thăm dò. “Ông có biết gì về các mối quan hệ của nạn nhân không? Có ai có thể muốn gây hại cho ông ấy?”
Trần Kiên nhún vai, nhưng rõ ràng ông ta đang căng thẳng. “Thương trường là chiến trường, thưa ngài. Ông ta có nhiều kẻ thù trong kinh doanh, nhưng tôi không nghĩ ai đó có thể giết ông ta một cách thẳng thừng như vậy. Ông ấy là một người rất cẩn trọng.”
Bao Thanh Thiên suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Trước khi lên máy bay, ông có nghe thấy ông ta nhắc đến việc gặp gỡ ai hay có hẹn với ai không?”
“Không… Chúng tôi chỉ nói về công việc, sau đó ông ấy bảo rằng mình mệt và muốn nghỉ ngơi một chút trước khi máy bay hạ cánh.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, rồi quay lại với danh sách hành khách. Ông bắt đầu thấy bức tranh của vụ án dần hiện ra. Những lời khai của mọi người đều hợp lý, nhưng có một cái gì đó không đúng. Ông cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng bao trùm lấy khoang máy bay.
Ngay lúc đó, Bao Thanh Thiên nhận thấy một hành khách khác – một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi cách nạn nhân vài ghế – có biểu hiện lạ. Người này liên tục nhìn quanh, như đang tìm cách tránh ánh nhìn của Bao Thanh Thiên.
“Anh là ai?” Bao Thanh Thiên bước đến gần, giọng ông trở nên lạnh lùng.
Người đàn ông giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thành công. “Tôi… tôi là Hoàng Dương. Tôi không biết gì cả, tôi chỉ tình cờ ngồi ở đây thôi!”
Bao Thanh Thiên nghiêng đầu, ánh mắt ông như muốn xuyên thấu suy nghĩ của Hoàng Dương. “Anh ngồi khá gần nạn nhân. Anh có thấy ai khác tiếp cận ông ta không?”
“Không… không có ai cả. Tôi không chú ý lắm, tôi đang ngủ… tôi chỉ vừa tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng hét,” Hoàng Dương lắp bắp, ánh mắt vẫn né tránh.
Bao Thanh Thiên lặng im một lúc, đôi mắt ông không rời khỏi Hoàng Dương. Cuối cùng, ông gật đầu, rồi quay đi. “Được rồi, nhưng đừng đi đâu xa. Tôi sẽ còn cần hỏi thêm.”
Hoàng Dương ngồi xuống ghế, vẻ mặt căng thẳng như vừa thoát khỏi một mối nguy hiểm. Bao Thanh Thiên không bỏ sót biểu hiện đó, nhưng ông cũng không nói gì thêm.
Khi mọi người đã yên vị trở lại, Bao Thanh Thiên ngồi xuống và suy ngẫm. Vụ án này dường như không đơn giản như bề ngoài. Ông cần phải tìm hiểu kỹ hơn, và nhanh chóng, trước khi chuyến bay hạ cánh và hung thủ có thể tìm cách tẩu thoát.
Trong lúc đó, ánh đèn cabin vẫn sáng nhẹ, phản chiếu trong đôi mắt sắc bén của Bao Thanh Thiên. Ông biết rằng, để phá giải được vụ án này, ông cần tận dụng tất cả kinh nghiệm và trí tuệ của mình, cũng như sự hợp tác của tất cả mọi người trên chuyến bay.