Vụ Án Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 3
Chapter 3: Bí Mật Của Nạn Nhân
Bao Thanh Thiên ngồi suy tư giữa không gian tĩnh lặng của khoang hạng thương gia. Mọi người xung quanh vẫn giữ sự im lặng căng thẳng, không ai dám lên tiếng. Những câu hỏi xoay quanh trong đầu ông: Ai có động cơ để giết nạn nhân? Tại sao lại giết người giữa không trung, trong không gian hạn chế như thế này? Hung thủ là ai, và hắn đang che giấu điều gì?
Ông quyết định quay lại điều tra sâu hơn về nạn nhân. Trước khi làm vậy, ông ra hiệu cho tiếp viên hàng không đến gần. “Cô có thể kiểm tra hành lý của nạn nhân không? Tôi cần biết ông ta mang theo những gì,” Bao Thanh Thiên yêu cầu.
Tiếp viên gật đầu, lập tức đi làm theo yêu cầu. Trong khi chờ đợi, Bao Thanh Thiên đứng dậy, tiến lại gần Trần Kiên, người đã nói là đối tác kinh doanh của nạn nhân.
“Ông Trần,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, “tôi cần biết thêm về nạn nhân. Ông ta tên gì? Công việc của ông ta liên quan đến những gì?”
Trần Kiên thở dài, như đang cố gắng nhớ lại từng chi tiết. “Ông ấy tên là Lưu Vĩ, một doanh nhân thành đạt trong ngành công nghiệp năng lượng. Chúng tôi hợp tác trong một số dự án khai thác và phát triển năng lượng sạch ở Đông Nam Á. Ông ấy là một người có tài và rất thông minh, nhưng cũng rất kín tiếng về đời tư.”
“Có ai trong giới kinh doanh có thể muốn hại ông ấy không?” Bao Thanh Thiên hỏi tiếp.
Trần Kiên lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. “Khó nói lắm. Ông Lưu có rất nhiều kẻ thù, nhất là những đối thủ trong kinh doanh. Nhưng ai lại dám giết ông ta giữa không trung như thế này?”
Bao Thanh Thiên gật đầu, không nói gì thêm. Ông biết rằng trong thế giới kinh doanh, động cơ có thể đến từ bất cứ đâu, từ sự ganh đua đến thù hận cá nhân. Nhưng không dễ gì để tìm ra kẻ thù thật sự trong một hoàn cảnh phức tạp như hiện tại.
Ngay lúc đó, tiếp viên quay lại với một chiếc cặp da đen – hành lý của Lưu Vĩ. Bao Thanh Thiên cảm ơn rồi mở cặp ra, cẩn thận kiểm tra từng món đồ bên trong. Ông phát hiện ra một số tài liệu liên quan đến các dự án kinh doanh, nhưng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, một phong bì kín được cất kỹ trong ngăn nhỏ của cặp khiến ông chú ý.
Bao Thanh Thiên mở phong bì ra và phát hiện bên trong là một bức thư viết tay. Những dòng chữ nghiêm trang trên giấy khiến ông nhíu mày. Nội dung bức thư cho thấy Lưu Vĩ đã nhận được những lời đe dọa từ một nguồn giấu tên. Những lời đe dọa này yêu cầu ông ta từ bỏ một dự án lớn hoặc đối mặt với “hậu quả khôn lường.”
Bao Thanh Thiên đọc kỹ bức thư một lần nữa, rồi quay lại với Trần Kiên. “Ông có biết gì về dự án này không?” ông hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý nghĩa.
Trần Kiên đọc lướt qua bức thư, rồi mặt ông ta tái nhợt. “Đây là dự án hợp tác với một công ty ở Trung Đông. Nó rất lớn và tiềm năng, nhưng cũng có nhiều rủi ro. Rất nhiều người muốn có được dự án này, và Lưu Vĩ đã từ chối nhiều lời đề nghị mua lại nó. Điều này chắc chắn khiến nhiều người không hài lòng.”
Bao Thanh Thiên gật đầu, ánh mắt ông dừng lại ở Trần Kiên một lúc lâu, như muốn đọc thấu suy nghĩ của ông ta. “Vậy có ai trong chuyến bay này cũng có liên quan đến dự án đó không?” ông hỏi tiếp.
Trần Kiên suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Nhưng trong thế giới này, ai biết được những mối liên kết ngầm mà Lưu Vĩ đã tạo ra?”
Bao Thanh Thiên suy tư, bức thư đe dọa là một manh mối quan trọng, nhưng nó vẫn chưa đủ để xác định được hung thủ. Ông cần tìm hiểu thêm về các hành khách khác và các mối quan hệ của họ với Lưu Vĩ.
Đúng lúc đó, một người đàn ông khác bước tới gần. Ông ta là một người ngoại quốc, tóc vàng, đôi mắt xanh sáng. “Tôi nghe nói ông đang điều tra cái chết của ông Lưu,” người đàn ông nói bằng giọng Anh rõ ràng. “Tôi là Jack Thompson, một nhà đầu tư quốc tế. Tôi có biết ông Lưu thông qua một vài thương vụ. Nếu ông cần thông tin, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Bao Thanh Thiên gật đầu lịch sự. “Cảm ơn ông Thompson. Tôi muốn biết ông có thấy điều gì bất thường trong thái độ của Lưu Vĩ trong chuyến bay này không? Hoặc có biết ai có thể muốn hại ông ta?”
Jack nhún vai. “Ông Lưu lúc nào cũng là một người thận trọng và khó đoán. Nhưng tôi phải nói rằng, khi tôi gặp ông ta ở sân bay, ông ta có vẻ lo lắng hơn thường lệ. Ông ấy không nói gì về việc bị đe dọa, nhưng tôi cảm nhận được ông ấy đang lo lắng về điều gì đó. Tôi nghĩ rằng ông ấy biết mình đang gặp nguy hiểm.”
Bao Thanh Thiên cảm ơn Jack, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa được giải đáp. Lưu Vĩ rõ ràng đã lo sợ cho tính mạng của mình, nhưng lại chọn cách lên máy bay mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Điều này làm dấy lên nghi vấn rằng ông ta có thể đã biết rõ hung thủ là ai.
Bao Thanh Thiên quyết định tiếp tục cuộc điều tra bằng cách thẩm vấn thêm các hành khách khác. Ông biết rằng mỗi lời khai, mỗi chi tiết nhỏ nhất đều có thể là manh mối quan trọng giúp ông vén màn bí mật đằng sau cái chết của Lưu Vĩ. Và ông sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.