Vụ Án Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 4
Chapter 4: Những Lời Khai Mâu Thuẫn
Bao Thanh Thiên ngồi xuống ghế, đôi mắt trầm tư hướng ra cửa sổ máy bay. Chuyến bay vẫn lướt nhẹ giữa không trung, nhưng bên trong khoang hạng thương gia, không khí như đang bị đông cứng bởi sự căng thẳng. Ông biết rằng chỉ còn ít thời gian trước khi máy bay hạ cánh và mọi manh mối có thể bị mất dấu. Ông cần phải hành động nhanh chóng.
Bao Thanh Thiên quay sang nhìn Trần Kiên và Jack Thompson, cả hai đều ngồi im lặng, đôi mắt thận trọng theo dõi từng động thái của ông. Nhưng người mà ông đang thật sự để ý là Hoàng Dương, người đã có những biểu hiện lạ lùng trước đó.
Ông quyết định gọi Hoàng Dương đến thẩm vấn thêm. “Anh Hoàng Dương,” Bao Thanh Thiên gọi, giọng ông bình tĩnh nhưng không cho phép sự chần chừ.
Hoàng Dương chầm chậm đứng dậy, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Anh ta bước đến gần Bao Thanh Thiên, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi bàn tay hơi run rẩy đã tố cáo sự bối rối bên trong.
“Anh Hoàng Dương,” Bao Thanh Thiên bắt đầu, ánh mắt sắc bén của ông không rời khỏi Hoàng Dương. “Anh nói rằng anh đang ngủ khi nạn nhân gục xuống. Nhưng tôi nhận thấy anh có vẻ rất lo lắng khi tôi hỏi về chuyện này. Tại sao vậy?”
Hoàng Dương liếm môi, giọng anh ta run rẩy. “Tôi… tôi chỉ bị sốc thôi. Chưa bao giờ tôi gặp tình huống như thế này… Tôi không biết phải phản ứng thế nào.”
Bao Thanh Thiên khẽ nhíu mày. “Anh có thấy ai tiếp cận nạn nhân trước khi anh ấy gục xuống không? Hoặc có nghe thấy điều gì bất thường?”
Hoàng Dương lắc đầu, ánh mắt anh ta nhìn xuống sàn. “Không, tôi không thấy gì cả… Tôi đã thực sự ngủ…”
“Thật chứ?” Bao Thanh Thiên hỏi lại, giọng ông trở nên sắc bén hơn. “Bởi vì có một hành khách khác nói rằng anh đã rời khỏi ghế của mình một lúc trước khi nạn nhân chết.”
Hoàng Dương lập tức tái mặt. “Không… không có chuyện đó! Ai nói như vậy? Tôi đã không rời khỏi ghế của mình!”
Bao Thanh Thiên im lặng nhìn Hoàng Dương một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải lo lắng, tôi chỉ muốn tìm ra sự thật. Nếu anh không làm gì sai, thì không có gì phải sợ hãi cả. Nhưng nếu anh che giấu điều gì, nó sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.”
Hoàng Dương cúi đầu, đôi mắt anh ta đầy lo lắng và sợ hãi. Nhưng trước khi anh ta có thể nói gì thêm, một người khác bất ngờ lên tiếng.
“Ông Bao,” một giọng nói nữ vang lên, “tôi nghĩ tôi đã thấy anh ta rời khỏi ghế.” Đó là Trương Linh, người phụ nữ đã ngồi cạnh nạn nhân.
Bao Thanh Thiên quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy sự dò xét. “Cô Trương, cô có chắc chắn về điều đó không?”
Trương Linh gật đầu, nhưng đôi mắt cô ta có vẻ mơ hồ. “Tôi nhớ là đã thấy anh ta đi về phía nhà vệ sinh… nhưng tôi không chắc anh ta có trở lại ngay sau đó hay không.”
Hoàng Dương lập tức phản ứng. “Cô đang nói dối! Tôi không đi đâu cả!”
Bao Thanh Thiên ra hiệu cho Hoàng Dương im lặng, rồi quay lại với Trương Linh. “Cô Trương, cô có biết tại sao anh ta lại phủ nhận không? Cô có thấy anh ta làm điều gì khả nghi không?”
Trương Linh lắc đầu, ánh mắt cô ta dao động. “Không, tôi không thấy gì khác… Chỉ là… tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.”
Bao Thanh Thiên biết rằng sự căng thẳng có thể khiến trí nhớ của mọi người trở nên mơ hồ, nhưng ông không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Ông quay lại với Hoàng Dương, người đang càng lúc càng tỏ ra hoảng loạn.
“Anh Hoàng Dương,” Bao Thanh Thiên nhẹ nhàng nói, “anh có biết nạn nhân từ trước không? Có chuyện gì xảy ra giữa hai người không?”
Hoàng Dương lắc đầu mạnh mẽ, giọng anh ta khàn đi vì sợ hãi. “Không! Tôi không biết ông ta! Tôi chỉ là một hành khách bình thường… Tôi không biết gì cả!”
Bao Thanh Thiên nhìn chằm chằm vào Hoàng Dương, nhưng không hỏi thêm. Ông quay lại nhìn Trương Linh, rồi chuyển ánh mắt sang những hành khách khác, cố gắng đọc được sự thật từ những biểu hiện trên khuôn mặt của họ. Nhưng mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ.
“Được rồi,” Bao Thanh Thiên nói, “chúng ta sẽ tiếp tục điều tra. Nếu ai trong số các bạn có điều gì muốn nói, hãy nói ngay bây giờ. Bất cứ điều gì bạn nghĩ có thể giúp ích cho việc phá án, dù chỉ là một chi tiết nhỏ.”
Không ai nói gì, nhưng sự căng thẳng trong không gian vẫn tiếp tục tăng cao. Bao Thanh Thiên biết rằng có một điều gì đó không đúng, một mâu thuẫn nào đó giữa những lời khai, nhưng ông chưa thể xác định chính xác được. Càng điều tra sâu, ông càng nhận thấy rằng vụ án này phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu.
Nhưng Bao Thanh Thiên không hề nản lòng. Ông biết rằng sự kiên nhẫn và kỹ năng phân tích của mình sẽ dẫn ông đến sự thật, và không có kẻ giết người nào có thể trốn thoát khỏi đôi mắt tinh tường của ông.
Vụ án vẫn còn nhiều điều cần khám phá, và Bao Thanh Thiên quyết tâm sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào cho đến khi mọi sự thật được phơi bày.