Vụ Án Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 6
Chapter 6: Vũ Khí Bị Che Giấu
Chuyến bay tiếp tục hành trình trong sự im lặng căng thẳng. Những hành khách khác vẫn giữ nguyên vị trí của mình, chỉ có ánh mắt đầy lo lắng là di chuyển, theo dõi mọi động thái của Bao Thanh Thiên. Câu hỏi lớn nhất trong đầu ông lúc này là: làm thế nào hung thủ có thể giết người trong một không gian hạn chế như máy bay mà không bị phát hiện? Vũ khí nào đã được sử dụng?
Bao Thanh Thiên trở lại chỗ ngồi của mình, cẩn thận suy nghĩ về từng chi tiết mà ông đã thu thập được. Rõ ràng là vụ ngộ độc của người đàn ông trung niên không phải ngẫu nhiên, nó đã được dàn xếp để làm ông phân tâm. Nhưng tại sao hung thủ lại cố gắng làm như vậy? Phải chăng có một chi tiết quan trọng mà ông đã bỏ qua?
Bất chợt, ông nhớ lại vết xước nhỏ màu đỏ trên cổ áo của nạn nhân Lưu Vĩ mà ông đã phát hiện ra từ lúc đầu. Vết xước đó có thể là manh mối về loại vũ khí được sử dụng. Ông quyết định quay lại kiểm tra thi thể lần nữa, hy vọng tìm ra dấu hiệu nào đó mà mình đã bỏ sót.
Khi ông cúi xuống thi thể Lưu Vĩ, đôi mắt sắc bén của ông không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Ông nhẹ nhàng lật cổ áo sơ mi của nạn nhân và lần này, ông nhận thấy một vết xước nhỏ và rất nông, gần như không thể thấy được nếu không chú ý kỹ. Vết xước này không do ngã gây ra mà rõ ràng là do một vật sắc nhọn.
“Có vẻ như ông ta đã bị đâm,” Bao Thanh Thiên lẩm bẩm, đôi mắt ông sáng lên khi nhận ra điều gì đó quan trọng. “Nhưng vết thương này quá nhỏ để gây tử vong ngay lập tức. Có lẽ, đây chỉ là điểm khởi đầu.”
Tiếp viên hàng không và các hành khách khác đều đứng cách đó không xa, theo dõi từng động thái của Bao Thanh Thiên. Ông đứng thẳng dậy, nhìn khắp khoang máy bay, đôi mắt dừng lại ở mỗi hành khách một lúc. “Ai trong các người có thể mang theo một thứ gì đó có thể giấu đi một cách dễ dàng và sử dụng để gây ra một vết thương như vậy?”
Mọi người im lặng, không ai dám lên tiếng. Bao Thanh Thiên biết rằng không dễ để có được câu trả lời. Ông ra hiệu cho tiếp viên hàng không, “Tôi cần kiểm tra hành lý xách tay của tất cả các hành khách trong khoang này.”
Cô tiếp viên thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu. Cô bắt đầu yêu cầu mọi người xuất trình hành lý xách tay của mình để kiểm tra. Một số hành khách tỏ ra không thoải mái, nhưng không ai dám từ chối.
Khi Bao Thanh Thiên cẩn thận kiểm tra từng chiếc túi, ông đặc biệt chú ý đến những đồ vật nhỏ và sắc nhọn. Cuối cùng, trong một chiếc túi nhỏ của Hoàng Dương, ông phát hiện một con dao gấp nhỏ, lưỡi dao gần như vô hình khi đóng lại.
“Cái này là gì?” Bao Thanh Thiên hỏi, giọng ông lạnh lùng.
Hoàng Dương tái mặt khi thấy con dao trong tay Bao Thanh Thiên. “Tôi… tôi chỉ mang nó để tự vệ thôi! Tôi không có ý định làm hại ai cả!”
Bao Thanh Thiên nhìn chằm chằm vào Hoàng Dương, ánh mắt ông sắc bén. “Tại sao anh lại cảm thấy cần phải tự vệ trên một chuyến bay? Anh có biết rằng việc mang theo vũ khí như thế này lên máy bay là vi phạm quy định không?”
Hoàng Dương bắt đầu run rẩy, giọng anh ta lắp bắp. “Tôi… tôi không biết… Tôi chỉ nghĩ rằng… đó là một thói quen thôi… Tôi thề, tôi không có liên quan gì đến cái chết của ông Lưu Vĩ!”
Bao Thanh Thiên im lặng, ánh mắt ông không rời khỏi khuôn mặt của Hoàng Dương. Ông biết rằng có điều gì đó không đúng, nhưng cũng nhận ra rằng Hoàng Dương có thể chỉ là một người mang theo vũ khí để tự vệ thật sự. Tuy nhiên, con dao nhỏ này có thể là vũ khí đã được sử dụng để gây ra vết thương trên cổ nạn nhân.
“Cô Trương,” Bao Thanh Thiên quay lại nhìn Trương Linh, người đang cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang lo lắng. “Cô nói rằng cô thấy Hoàng Dương rời khỏi ghế, nhưng anh ta phủ nhận. Liệu có khả năng cô đã nhầm lẫn không?”
Trương Linh hơi ngập ngừng, rồi lắc đầu. “Tôi… tôi không chắc… Tôi thật sự nghĩ là mình đã thấy anh ta, nhưng trong tình huống này, có lẽ tôi đã bị nhầm lẫn.”
Bao Thanh Thiên nhíu mày, ông nhận thấy sự mâu thuẫn trong lời nói của Trương Linh. Cô ta có vẻ đang che giấu điều gì đó, hoặc ít nhất là không hoàn toàn thành thật. Ông quyết định không vội kết luận mà tiếp tục quan sát thêm.
“Chúng ta vẫn chưa có đủ bằng chứng để kết tội ai cả,” Bao Thanh Thiên nói, đôi mắt ông quét qua toàn bộ khoang máy bay. “Nhưng tôi cảnh báo tất cả các bạn: ai có điều gì muốn nói, hãy nói ngay bây giờ, vì sự thật sẽ không thể che giấu mãi mãi.”
Mọi người vẫn im lặng, không ai dám lên tiếng. Bao Thanh Thiên cảm thấy như đang đối mặt với một bức tường bí ẩn, nơi mọi manh mối đều dường như dẫn đến ngõ cụt. Nhưng ông không nản lòng. Ông biết rằng sự thật chỉ cách một bước nữa thôi, và ông sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra kẻ giết người.
Chuyến bay vẫn tiếp tục tiến gần đến điểm đến, nhưng đối với Bao Thanh Thiên, cuộc điều tra mới chỉ bắt đầu.