Vụ Án Trong Cung Đình - Chương 1
Chương 1: Lời nguyền trong cung
Đêm ấy, cung đình dường như bị bao phủ bởi một màn sương lạnh lẽo, dù ánh trăng vẫn soi sáng rõ ràng. Trong cung, tiếng nhạc mừng sinh nhật Hoàng tử vang lên rộn ràng, nhưng không khí lại ngột ngạt với những nụ cười gượng gạo và những ánh mắt toan tính. Đêm nay, Hoàng tử được mừng sinh nhật thứ hai mươi, đánh dấu một bước trưởng thành quan trọng trong cuộc đời. Ngài ngồi trên chiếc ngai được phủ gấm vóc, khuôn mặt tươi cười nhưng có vẻ mệt mỏi.
Trong bữa tiệc, các phi tần, quan lại, và các vị khách quý đều mang theo những món quà xa hoa để chúc mừng Hoàng tử. Họ cẩn trọng trong từng lời nói, từng cử chỉ, như thể chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến họ mất mạng. Mặc dù là trung tâm của sự chú ý, Hoàng tử dường như không mấy hứng thú với những lời chúc tụng giả dối. Ngài khẽ nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly vàng trước mặt, đôi mắt chợt lóe lên sự khó chịu thoáng qua.
“Hoàng tử, ngài có vẻ không được khỏe,” một vị quan lớn tuổi nhận xét, ánh mắt lo lắng nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
“Không sao, chỉ là một chút mệt mỏi thôi,” Hoàng tử nhẹ nhàng đáp lại, nhưng giọng nói của ngài không giấu được sự suy yếu.
Bữa tiệc tiếp tục, và khi đêm dần về khuya, không khí trong cung càng trở nên căng thẳng. Các vị quan vẫn tiếp tục nâng ly chúc tụng, nhưng đôi mắt họ luôn dõi theo Hoàng tử, như đang chờ đợi một điều gì đó bất thường.
Bỗng nhiên, Hoàng tử bỗng ngừng lại giữa một câu nói. Khuôn mặt ngài tái nhợt, đôi mắt mở to hoảng hốt. Trước khi bất cứ ai có thể phản ứng, ngài gục ngã trên bàn, chiếc ly vàng rơi xuống đất vỡ tan tành. Tiếng hét thất thanh của các phi tần và quan lại vang lên khắp đại sảnh.
“Hoàng tử! Hoàng tử!” Một vị quan gần đó lao tới, cố nâng Hoàng tử dậy. Nhưng thân thể ngài đã trở nên cứng đờ, đôi môi tái nhợt và không còn hơi thở.
“Người đâu! Gọi thái y ngay lập tức!” một giọng nói quyền uy ra lệnh, khiến tất cả mọi người trong đại sảnh như tỉnh khỏi cơn mộng.
Những thái y vội vàng chạy đến, kiểm tra nhịp tim, hơi thở, nhưng tất cả đều vô vọng. Hoàng tử, niềm hy vọng của triều đại, đã ra đi mãi mãi.
“Ngài đã bị đầu độc,” một trong những thái y lẩm bẩm sau khi kiểm tra kỹ lưỡng chiếc ly vàng và đôi môi của Hoàng tử. “Chất độc này rất mạnh và chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ để giết chết một người trong vài phút.”
Cả cung điện chìm vào im lặng chết chóc. Ai cũng cảm thấy run sợ trước cái chết đột ngột của Hoàng tử, một điều mà không ai có thể ngờ tới. Sự nghi ngờ nhanh chóng lan rộng, từng ánh mắt nhìn nhau đầy lo lắng. Kẻ nào đã dám thực hiện hành động táo tợn này ngay trong lòng cung đình?
“Không thể nào…” Một vị quan có vẻ ngoài già nua lẩm bẩm, tay run rẩy cầm chiếc ly độc. “Trong cung… không ai có thể dám làm điều này… trừ khi…”
“Có nội gián!” Một người khác kêu lên, giọng nói đầy sợ hãi.
“Im lặng!” Một giọng nói trầm mạnh mẽ vang lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người nói.
Đó là Hoàng đế, người đã đứng dậy từ ngai vàng từ lúc nào không ai hay biết. Ngài bước xuống, ánh mắt đầy cương nghị và u tối.
“Các ngươi muốn nói rằng có kẻ phản bội trong cung điện này? Có kẻ dám đầu độc Hoàng tử ngay trước mắt ta?” Giọng nói của Hoàng đế lạnh lẽo đến mức khiến tất cả mọi người đều run rẩy. “Ta muốn kẻ đó phải bị trừng trị một cách thích đáng. Các ngươi, hãy tìm ra hắn cho ta!”
Lệnh của Hoàng đế như tiếng sét ngang tai, mọi người trong đại sảnh lập tức bắt đầu thảo luận và bàn tán. Những ánh mắt dò xét, đầy nghi ngờ, bắt đầu nhìn nhau. Không ai có thể tin tưởng ai nữa, vì kẻ thủ ác có thể là bất cứ ai trong số họ.
Trong khi đó, một người đứng lặng lẽ ở góc phòng, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy toan tính. Đó là Bao Chửng, người được Hoàng đế giao trọng trách điều tra vụ án này. Ông hiểu rằng đây không chỉ là một vụ đầu độc đơn thuần, mà còn là khởi đầu của một âm mưu lớn hơn, một âm mưu có thể đe dọa đến cả triều đại.
Bao Chửng bước tới gần chiếc ly vàng, cúi xuống nhặt một mảnh vỡ nhỏ. Ông quan sát kỹ lưỡng, rồi đưa mảnh vỡ lên ánh sáng. Một chất lỏng màu xanh đen còn sót lại trên mảnh vỡ.
“Chất độc này không phải là thứ mà y học cổ đại biết đến…” Bao Chửng thầm nghĩ, đôi mắt nheo lại. “Kẻ đứng sau chắc chắn phải là người có hiểu biết sâu về độc dược hoặc có nguồn gốc từ nơi khác. Nhưng điều đó có nghĩa là gì?”
Ông đứng dậy, quay người về phía Hoàng đế, ánh mắt kiên định. “Thần sẽ dốc toàn lực điều tra vụ án này. Kẻ thủ ác chắc chắn sẽ bị đưa ra ánh sáng.”
Hoàng đế gật đầu, khuôn mặt ngài vẫn lộ rõ sự căng thẳng. “Ta tin tưởng ngươi, Bao Chửng. Hãy tìm ra kẻ đó trước khi quá muộn.”
Bao Chửng cúi đầu nhận lệnh, rồi bước ra khỏi đại sảnh, trong lòng đã bắt đầu vạch ra những bước đi đầu tiên trong cuộc điều tra đầy khó khăn này. Ông biết rằng phía trước là một hành trình đầy cam go, nơi mà mỗi sai lầm nhỏ đều có thể dẫn đến hậu quả thảm khốc.
Những bước chân của ông vang vọng trên hành lang lạnh lẽo của cung đình, như một lời nhắc nhở rằng cái chết của Hoàng tử chỉ là khởi đầu cho một âm mưu đen tối hơn đang rình rập.