Vụ án về bức thư tàng hình - Chương 1
Chương 1: Bức thư bí ẩn
Một buổi sáng yên tĩnh, nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ văn phòng của Jack Harper, một luật sư nổi tiếng với kinh nghiệm dày dặn trong các vụ án phức tạp. Anh ngồi sau bàn làm việc, kiểm tra lại các tài liệu của một vụ kiện vừa kết thúc. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi,” Harper nói, không rời mắt khỏi tập tài liệu.
Một cô nhân viên văn phòng bước vào, trên tay cầm một phong bì màu nâu, không ghi tên người gửi.
“Thưa anh, có một bức thư gửi đến cho anh. Không có địa chỉ hay tên người gửi. Rất kỳ lạ,” cô nói, đặt phong bì lên bàn.
Harper ngẩng đầu lên, nhíu mày. “Cảm ơn, cứ để đó cho tôi.”
Khi cô gái rời đi, anh mở phong bì. Bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, không một dòng chữ. Harper cầm tờ giấy lên, lật qua lật lại nhiều lần. “Chỉ là một trò đùa thôi sao?” anh lẩm bẩm. Nhưng bản năng pháp lý của anh không cho phép bỏ qua chuyện này quá dễ dàng.
Anh rút chiếc đèn UV nhỏ từ ngăn kéo và rọi lên tờ giấy. Ngay lập tức, những dòng chữ lờ mờ hiện lên. Đôi mắt của Harper nheo lại khi anh đọc từng câu chữ.
“Một vụ tham nhũng lớn đang diễn ra tại công ty tài chính Senex Global. Những người đứng đầu đã nhận hàng triệu đô la hối lộ từ các tổ chức ngầm. Hãy cẩn thận, họ sẽ không ngại làm bất cứ điều gì để bảo vệ mình.”
Harper ngồi lặng một lúc, trán cau lại. Senex Global là nơi anh từng làm việc với tư cách cố vấn pháp lý. Vụ án này có thể đẩy nhiều người vào tù, nhưng cũng có thể khiến anh rơi vào tình thế nguy hiểm nếu liên quan đến nó. Anh không thể không nghĩ đến việc ai đã gửi bức thư này và vì sao.
Điện thoại của Harper đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh bắt máy.
“Jack Harper đây.”
“Jack, là Eva đây,” một giọng nữ quen thuộc vang lên. Đó là Eva Montgomery, thám tử nổi tiếng và cũng là một người bạn thân thiết của Harper. “Cậu có thời gian không? Tôi cần cậu giúp một việc.”
“Eva, cậu gọi thật đúng lúc. Tôi cũng đang có một thứ kỳ lạ muốn chia sẻ với cậu,” Harper đáp.
“Vậy thì gặp nhau ở quán cũ, 15 phút nữa nhé.”
Harper gác máy, thu dọn tài liệu rồi rời khỏi văn phòng, trong đầu vẫn luẩn quẩn với những câu hỏi về bức thư bí ẩn.
Tại quán café quen thuộc, Harper ngồi chờ Eva trong khi suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Chỉ vài phút sau, Eva bước vào, dáng người cao ráo và bước đi tự tin. Cô ngồi xuống đối diện anh, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Cậu có vẻ căng thẳng đấy, Jack. Chuyện gì vậy?” Eva hỏi, với ánh mắt sắc sảo của một thám tử.
Harper rút tờ giấy ra khỏi túi áo khoác và đưa cho cô. “Tôi nhận được cái này sáng nay. Không có tên người gửi, không địa chỉ. Nhưng điều đáng nói là mực tàng hình.”
Eva lật tờ giấy lên, mắt cô liếc nhìn nó dưới ánh đèn UV. Những dòng chữ hiện lên rõ hơn dưới ánh sáng của quán café. Cô đọc từng từ một cách cẩn thận, đôi mày dần nhíu lại.
“Senex Global?” Eva ngẩng đầu lên nhìn Harper. “Đó không phải là công ty cậu từng làm việc sao?”
“Đúng vậy,” Harper gật đầu. “Tôi đã rời công ty vài năm trước, nhưng tôi không thể ngờ rằng họ lại dính dáng đến một vụ tham nhũng lớn như thế này.”
Eva dựa lưng vào ghế, suy nghĩ. “Bức thư này có vẻ thật, nhưng chúng ta không biết ai gửi và cũng không có bằng chứng gì cụ thể. Cậu có nghi ngờ ai không?”
Harper lắc đầu. “Chưa có manh mối gì rõ ràng. Nhưng với loại thông tin như thế này, người gửi chắc chắn phải biết rất rõ nội tình của công ty.”
Eva cắn môi, mắt nhìn xa xăm. “Cậu có kế hoạch gì không?”
“Đầu tiên, chúng ta phải tìm ra ai là người gửi bức thư. Có lẽ họ đang cố gửi tín hiệu cầu cứu hoặc cảnh báo,” Harper nói. “Tôi sẽ bắt đầu từ những người tôi biết ở Senex Global.”
“Cậu cần cẩn thận, Jack. Nếu bức thư này đúng, những kẻ đứng sau có thể rất nguy hiểm. Tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta có thể điều tra thêm về những ai có khả năng liên quan đến vụ tham nhũng.”
Harper gật đầu, biết rằng mình đang bắt đầu một cuộc điều tra không dễ dàng. Anh đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. “Vậy bắt đầu từ đâu?”
Eva cười nhẹ, đôi mắt lóe lên sự hứng thú. “Bắt đầu từ những kẻ có quyền lực nhất. Thường thì ai có quyền sẽ có điều để che giấu. Và tôi sẽ liên hệ với một vài nguồn tin trong cảnh sát. Có thể sẽ tìm thấy vài dấu vết.”
Harper gật đầu. “Tôi sẽ bắt đầu từ John Hendrick, giám đốc tài chính của Senex Global. Ông ta luôn là người kín tiếng, và có khả năng là một trong những người liên quan đến vụ này.”
Ngày hôm sau, Harper có mặt tại trụ sở của Senex Global. Anh đứng trước cửa văn phòng của John Hendrick, cánh cửa bằng gỗ tối màu trông có vẻ uy quyền. Harper gõ cửa, và từ bên trong, một giọng nói trầm đục vọng ra.
“Mời vào.”
Harper bước vào, ánh mắt của Hendrick hướng thẳng vào anh, sắc bén nhưng bình thản.
“Jack Harper. Đã lâu không gặp. Điều gì đưa cậu trở lại đây?” Hendrick hỏi, giọng nói lạnh lùng.
Harper không trả lời ngay, chỉ nhìn chăm chú vào người đàn ông ngồi trước mặt mình. Bức thư bí ẩn và những dòng chữ tàng hình vẫn ám ảnh trong đầu anh. Nhưng anh phải tìm cách khéo léo để khai thác thông tin mà không để lộ mục đích thật sự.
“Tôi có vài câu hỏi về những hoạt động tài chính gần đây của công ty,” Harper nói, đặt chiếc cặp của mình xuống bàn.
Hendrick cười nhạt. “Tài chính của Senex Global luôn minh bạch, Harper. Cậu biết điều đó.”
Harper không rời mắt khỏi ông ta, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong căn phòng. Đây sẽ là một cuộc đấu trí, và anh cần phải rất cẩn trọng.