Vụ án về bức thư tàng hình - Chương 2
Chương 2: Đối diện với quyền lực
John Hendrick ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt sắc bén dõi theo từng cử động của Jack Harper. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật những nếp nhăn trên khuôn mặt người đàn ông trung niên, tạo nên một vẻ uy quyền không thể phủ nhận. Hendrick vốn là một trong những người quyền lực nhất của Senex Global, và ông ta biết rõ điều đó.
Harper ngồi xuống đối diện Hendrick, ánh mắt anh không rời khỏi người đàn ông trước mặt. Bầu không khí trong phòng đầy căng thẳng, mỗi lời nói sắp tới đều có thể tạo ra một bước ngoặt mới.
“John, tôi muốn nói thẳng,” Harper bắt đầu, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén. “Có những tin đồn về việc công ty dính líu đến một vụ tham nhũng lớn.”
Hendrick không lộ chút ngạc nhiên nào, ông ta chỉ cười nhạt. “Tin đồn? Jack, cậu biết rõ hơn ai hết rằng Senex Global là một trong những công ty minh bạch nhất trong ngành. Cậu đã làm việc ở đây, phải không?”
Harper nhìn thẳng vào mắt Hendrick, không chút dao động. “Đúng, tôi đã làm việc ở đây, và tôi cũng biết cách mà mọi thứ vận hành. Những gì tôi nghe được không phải chỉ là tin đồn vô căn cứ, John.”
Hendrick ngả người ra sau ghế, nhịp ngón tay trên bàn gỗ một cách thong thả. “Vậy cậu đến đây để buộc tội tôi, hay để tìm kiếm câu trả lời?”
Harper dựa lưng vào ghế, giữ bình tĩnh. “Tôi không buộc tội ai cả, ít nhất là chưa. Nhưng tôi nhận được một bức thư tàng hình. Nội dung của nó không hề mơ hồ. Ai đó muốn vạch trần sự thật về những giao dịch mờ ám liên quan đến công ty này.”
Hendrick nhướng mày, lần đầu tiên thể hiện một chút quan tâm. “Bức thư tàng hình? Nghe có vẻ như cậu đang xem quá nhiều phim trinh thám rồi, Harper.”
Harper lấy từ trong túi áo ra tờ giấy trắng đã được rọi dưới đèn UV, đặt lên bàn trước mặt Hendrick. “Đây là bằng chứng.”
Hendrick nhìn tờ giấy, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình thản. “Chỉ là một mảnh giấy trắng. Ai cũng có thể bày trò này, Jack. Và tại sao tôi phải quan tâm đến một trò đùa như thế?”
Harper không trả lời ngay. Thay vào đó, anh bật chiếc đèn UV nhỏ từ trong túi áo khoác, chiếu lên tờ giấy. Những dòng chữ hiện ra một lần nữa, dưới ánh sáng mờ ảo, như một bức tranh bí ẩn mà chỉ những ai có thể đọc hiểu mới nắm bắt được.
Hendrick ngồi thẳng dậy, mắt ông ta nheo lại khi đọc những dòng chữ hiện lên. Vài giây im lặng trôi qua trước khi ông ta nhìn thẳng vào Harper, giọng nói không còn lạnh nhạt như trước.
“Cậu tìm được cái này ở đâu?”
“Được gửi trực tiếp đến văn phòng của tôi sáng nay,” Harper đáp. “Ai đó trong công ty này đang cố che giấu một vụ tham nhũng quy mô lớn. Và có vẻ như họ đã dùng mực tàng hình để truyền tải thông điệp này.”
Hendrick nhìn chăm chú vào tờ giấy, rồi quay lại nhìn Harper, đôi mắt ông ta chứa đựng điều gì đó phức tạp. “Và cậu nghĩ tôi có liên quan?”
Harper nhún vai. “John, tôi biết ông là người kín tiếng và thận trọng. Nhưng tôi cũng biết rõ quyền lực của ông trong công ty này. Nếu có bất kỳ giao dịch nào xảy ra mà không minh bạch, ông phải là người biết rõ nhất.”
Hendrick dựa lưng vào ghế, suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng, ông ta nói, giọng trầm và nghiêm túc hơn. “Jack, tôi không phủ nhận rằng Senex Global đã từng có những giao dịch không được sạch sẽ lắm trong quá khứ. Nhưng thời điểm hiện tại, tôi không liên quan. Ai gửi bức thư này cho cậu? Và mục đích thực sự của họ là gì?”
Harper lắc đầu. “Tôi không biết ai gửi bức thư này, nhưng tôi nghĩ họ đang cố cảnh báo. Có thể là một người bên trong công ty, hoặc cũng có thể là một đối thủ bên ngoài. Điều tôi cần biết là: có phải ông thực sự không biết gì về vụ này?”
Hendrick ngừng nhịp tay trên bàn, khuôn mặt ông trở nên khó đoán. “Harper, nếu cậu đã quyết định điều tra chuyện này, tôi khuyên cậu hãy cẩn thận. Đừng đụng vào những thứ mà cậu không thể kiểm soát.”
Harper cảm thấy một làn sóng nghi ngờ dâng lên trong lòng. “John, tôi không phải là người dễ bị đe dọa. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua nếu có bất kỳ hành vi tham nhũng nào. Đừng quên, tôi đã từng là cố vấn pháp lý ở đây. Tôi biết những ngóc ngách của công ty này hơn ai hết.”
Hendrick cười nhạt, nhưng trong ánh mắt ông ta hiện lên một sự căng thẳng khó giấu. “Tôi không đe dọa cậu, Harper. Tôi chỉ đang cảnh báo. Nếu có thứ gì đó thật sự đang xảy ra, cậu cần nhớ rằng những kẻ đứng sau vụ này có thể không dễ đối phó.”
Harper đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi Hendrick. “Tôi sẽ tự mình tìm hiểu. Và nếu ông liên quan, tôi sẽ tìm ra.”
Trước khi Harper rời phòng, Hendrick nói với theo, giọng ông ta nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý. “Cẩn thận đấy, Harper. Những bí mật không phải lúc nào cũng dễ dàng được phơi bày mà không có cái giá phải trả.”
Harper rời khỏi tòa nhà, tâm trí anh quay cuồng với những lời nói của Hendrick. Có thể ông ta đang nói sự thật, hoặc cũng có thể ông ta đang cố che giấu điều gì đó. Dù thế nào, vụ án này đã trở nên phức tạp hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng ban đầu. Và nếu những gì Hendrick nói là đúng, có lẽ đây chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm lớn hơn.
Khi bước ra khỏi tòa nhà Senex Global, Harper rút điện thoại và gọi cho Eva. Giọng của cô vang lên ở đầu dây bên kia.
“Eva, tôi vừa gặp Hendrick. Ông ta phủ nhận mọi thứ, nhưng tôi nghĩ ông ta đang giấu điều gì đó. Chúng ta cần đào sâu hơn.”
Eva cười nhẹ, nhưng trong giọng nói của cô có sự sắc sảo thường thấy. “Tôi đã nói rồi mà, Jack. Những vụ như thế này luôn có nhiều lớp. Để tôi kiểm tra một số nguồn tin. Cậu giữ vững tinh thần, chúng ta đang đối đầu với những kẻ nguy hiểm.”
Harper gật đầu. “Tôi biết. Và tôi sẽ không lùi bước.”