Vụ án về bức thư tàng hình - Chương 4
Chương 4: Cuộc gặp gỡ với người giấu mặt
Sau cuộc điện thoại với Eva, Jack Harper không ngừng suy nghĩ về những gì cô đã phát hiện. Atlas Corp, những giao dịch rửa tiền, và mối liên hệ với Senex Global đã tạo ra một bức tranh đầy bí ẩn và nguy hiểm. Nhưng có một điều làm Harper cảm thấy khó chịu: Ai là người đã gửi bức thư tàng hình cho anh? Và mục đích thực sự của họ là gì?
Buổi tối hôm đó, Harper ngồi trong văn phòng riêng, lật đi lật lại những tài liệu mà anh thu thập được. Đúng lúc ấy, điện thoại của anh báo tin nhắn. Harper cầm lên đọc, nội dung đơn giản nhưng đầy ngụ ý:
“Tôi biết anh đang tìm kiếm câu trả lời. Gặp tôi tại bãi đậu xe số 4, lúc 10 giờ tối nay. Tôi có thông tin mà anh cần.”
Harper nhíu mày, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Đây có thể là một cái bẫy, nhưng đồng thời, nó cũng có thể là manh mối quan trọng để tiếp tục điều tra. Anh không có lựa chọn nào khác.
Đúng 10 giờ tối, Harper bước vào bãi đậu xe số 4, nơi ánh đèn mờ nhạt và không gian vắng vẻ tạo nên một không khí đầy căng thẳng. Anh bước chậm, mắt nhìn xung quanh, tay siết chặt trong túi áo, sẵn sàng cho mọi tình huống. Tiếng bước chân vang vọng trên nền bê tông, hòa lẫn với tiếng xe cộ từ xa.
Bỗng nhiên, từ một góc khuất, một bóng người xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc áo khoác dài và đội mũ sụp xuống che gần hết khuôn mặt. Harper dừng lại, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Anh là ai?” Harper hỏi, giữ khoảng cách an toàn.
Người đàn ông không trả lời ngay. Thay vào đó, ông ta lặng lẽ bước tới gần hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không tạo ra sự đe dọa. Khi ông ta đứng dưới ánh đèn mờ, Harper có thể nhìn rõ đôi mắt sắc bén nhưng thận trọng của ông ta.
“Tôi là một người từng làm việc cho Senex Global,” người đàn ông nói bằng giọng trầm, khàn. “Và tôi biết nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng.”
Harper nheo mắt, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong từng lời nói của người đối diện. “Vậy tại sao anh liên lạc với tôi? Và tại sao anh gửi bức thư đó?”
Người đàn ông gật đầu nhẹ, như thể thừa nhận mình chính là người gửi thư. “Tôi gửi nó vì tôi không thể im lặng thêm nữa. Senex Global không chỉ là một công ty tài chính bình thường. Nó đã trở thành một phần của mạng lưới tội phạm quốc tế, nơi tiền được rửa qua hàng loạt các giao dịch ảo. Hendrick, cùng một số lãnh đạo cao cấp, đang tham gia vào một đường dây khổng lồ.”
Harper khoanh tay trước ngực, giữ vẻ mặt bình tĩnh. “Vậy tại sao anh không báo cảnh sát? Nếu những gì anh nói là sự thật, đây là một vụ án quốc tế.”
Người đàn ông lắc đầu, giọng ông ta trầm xuống đầy mệt mỏi. “Anh không hiểu đâu, Harper. Họ kiểm soát mọi thứ. Không chỉ là tiền, mà cả mạng sống. Tôi đã thấy những người dám đứng lên chống lại họ bị hủy hoại, thậm chí là mất tích. Tôi không muốn là nạn nhân tiếp theo.”
Harper nhíu mày. “Vậy anh muốn gì từ tôi? Tôi không thể một mình chống lại một mạng lưới như thế.”
Người đàn ông nhìn anh chằm chằm, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên sắc lạnh. “Tôi không yêu cầu anh chống lại chúng. Tôi chỉ muốn cung cấp cho anh thông tin. Nếu anh biết cách sử dụng nó, anh có thể phơi bày sự thật mà không bị giết hại.”
Harper im lặng, cảm nhận rõ sự nghiêm trọng của vấn đề. “Được. Vậy anh có gì cho tôi?”
Người đàn ông rút từ trong túi áo khoác một chiếc USB nhỏ và ném về phía Harper. Anh bắt lấy, ánh mắt không rời khỏi người đối diện.
“Trong đó là một số tài liệu tôi thu thập được trước khi tôi rời khỏi Senex Global,” người đàn ông nói. “Chúng bao gồm các giao dịch tài chính, tên người, và bằng chứng về việc rửa tiền qua Atlas Corp.”
Harper cầm chiếc USB, nặng trĩu trong lòng bàn tay. Đây có thể là manh mối quan trọng, nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa rõ ràng.
“Tại sao anh lại giúp tôi?” Harper hỏi, ánh mắt dò xét.
Người đàn ông cười khẽ, nhưng nụ cười của ông ta đầy chua chát. “Vì tôi không còn lựa chọn nào khác. Họ đã lấy đi mọi thứ của tôi—công việc, gia đình, cuộc sống. Đây là cách duy nhất để tôi chống lại họ mà không phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Harper nhìn người đàn ông thêm vài giây, cố gắng đọc được suy nghĩ ẩn sâu trong mắt ông ta. Cuối cùng, anh gật đầu nhẹ. “Được rồi, tôi sẽ điều tra chuyện này.”
Người đàn ông quay lưng lại, bước dần về phía bóng tối. Trước khi biến mất hoàn toàn, ông ta dừng lại và nói, giọng của ông vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“Hãy cẩn thận, Harper. Một khi anh bước vào trò chơi này, không có đường lùi đâu.”
Khi Harper trở về văn phòng, anh ngồi xuống và cắm chiếc USB vào máy tính. Trên màn hình hiện ra hàng loạt tài liệu, bảng tính tài chính, và những giao dịch kỳ lạ. Những con số khổng lồ, những tên tuổi của các công ty giả mạo và những khoản tiền chuyển qua lại như một trò chơi ảo. Mọi thứ chỉ ra rằng Senex Global không chỉ là một công ty tài chính đơn thuần mà còn là trung tâm của một mạng lưới rửa tiền khổng lồ.
Điện thoại của Harper đổ chuông. Là Eva.
“Jack, có tin gì mới không?” Eva hỏi ngay khi Harper bắt máy.
Harper liếc nhìn đống tài liệu trên màn hình và thở dài. “Tôi vừa gặp người gửi bức thư tàng hình. Anh ta đưa cho tôi bằng chứng về các giao dịch rửa tiền của Senex Global và Atlas Corp.”
Eva im lặng một lúc, rồi hỏi, giọng cô đầy lo lắng. “Cậu nghĩ sao? Chúng ta có thể tin tưởng anh ta chứ?”
Harper thở dài. “Tôi không chắc. Nhưng nếu những gì tôi thấy trong tài liệu này là thật, thì chúng ta đang đối đầu với một mạng lưới tội phạm quốc tế lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng.”
Eva lặng đi trong vài giây, rồi nói với giọng chắc nịch. “Jack, hãy cẩn thận. Chúng ta không chỉ đối đầu với những kẻ tham nhũng thông thường nữa. Đây có thể là một trận chiến sinh tử.”
Harper gật đầu, ánh mắt anh đầy quyết tâm khi nhìn vào màn hình. “Tôi biết. Và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.”