Vụ án về bức thư tàng hình - Chương 6
Chương 6: Cuộc đối đầu không mong đợi
Trời đã tối hẳn, bầu trời đêm nhuốm một màu u ám khi Harper và Eva ngồi trong chiếc xe gần văn phòng của David. Không khí bên trong xe đầy căng thẳng. Harper lặng lẽ nhìn qua cửa kính, đợi bóng dáng David xuất hiện. Eva cầm một cốc café nóng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cửa tòa nhà, không rời mắt khỏi nhiệm vụ.
“Cậu có chắc rằng anh ta sẽ rời văn phòng vào giờ này không?” Eva thì thầm, giọng cô trầm nhưng lo lắng.
“David là kiểu người làm việc muộn, nhưng thường rời đi trước 11 giờ tối,” Harper đáp. “Nếu không rời văn phòng vào giờ này, có lẽ anh ta đang lên kế hoạch cho điều gì đó lớn hơn.”
Khi Harper vừa dứt lời, cánh cửa của tòa nhà bật mở. David bước ra, khoác trên vai một chiếc cặp màu đen. Harper và Eva cúi người xuống để không bị phát hiện. David nhìn quanh một cách nhanh chóng rồi bước nhanh về phía bãi đậu xe của mình.
“Cậu chuẩn bị tinh thần chưa?” Eva hỏi, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Harper gật đầu. “Chúng ta sẽ đối mặt với anh ta ở bãi đỗ xe. Nếu anh ta không muốn nói chuyện, chúng ta sẽ phải ép buộc.”
Eva khởi động xe, lặng lẽ di chuyển theo David, giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. David đi bộ qua những hàng xe đậu, vẻ mặt có chút lo lắng, như thể anh ta cảm thấy mình đang bị theo dõi. Khi anh ta tiến tới chiếc xe của mình, Eva và Harper đã quyết định đây là lúc hành động.
Harper bước ra khỏi xe, nhanh chóng đi đến gần David trước khi anh ta có thể vào trong xe. “David!”
David giật mình quay lại, đôi mắt tròn xoe khi thấy Harper đang đứng cách mình chỉ vài bước chân. “Jack? Sao anh lại ở đây?” David lùi lại một bước, vẻ mặt không giấu nổi sự bối rối.
Harper không chần chừ, bước nhanh tới và đứng chắn trước cửa xe của David, ngăn không cho anh ta rời đi. “Tôi cần nói chuyện với anh, ngay bây giờ.”
David nhìn quanh, rõ ràng cảm thấy không thoải mái. “Chúng ta có thể nói chuyện sau, tôi đang có việc gấp—”
“Không, David. Chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ,” Harper ngắt lời, giọng anh lạnh lùng và kiên quyết. “Tôi biết về các giao dịch mà anh đang thực hiện với Atlas Corp.”
David khựng lại, mặt anh ta tái đi. Anh ta cố giữ bình tĩnh, nhưng Harper có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt David. “Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì. Tôi không liên quan đến bất cứ giao dịch nào như vậy.”
Eva bước đến từ phía sau, cắt đứt mọi đường rút lui của David. “Chúng tôi có hình ảnh anh gặp một người của Atlas Corp tối qua. Và chúng tôi có bằng chứng về những khoản tiền bất hợp pháp mà anh đã chuyển cho họ.”
David liếc nhìn Eva rồi quay lại nhìn Harper, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. “Các người không hiểu. Tôi… tôi chỉ làm theo lệnh. Tôi không có sự lựa chọn.”
Harper tiến thêm một bước, mắt anh rực lên vẻ quyết tâm. “Vậy thì nói cho tôi biết, ai ra lệnh cho anh? Là Hendrick phải không?”
David cắn môi, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Anh ta không trả lời ngay, đôi mắt lảng tránh nhìn xuống sàn bê tông lạnh lẽo của bãi đỗ xe. Harper có thể cảm nhận được sự giằng co trong lòng David—giữa việc tiết lộ sự thật và bảo vệ mạng sống của mình.
Cuối cùng, David thở dài, giọng anh ta yếu ớt và run rẩy. “Đúng vậy, là Hendrick. Ông ta là người đứng sau tất cả. Ông ta đã lợi dụng vị trí của mình để thực hiện các giao dịch với Atlas Corp. Tôi chỉ làm theo những gì ông ta bảo, và tôi… tôi không thể chống lại.”
Eva liếc nhìn Harper, mắt cô lóe lên một tia hứng thú. “Vậy là chúng ta đã đúng. Hendrick chính là kẻ cầm đầu.”
Harper không rời mắt khỏi David. “Tại sao anh không báo cảnh sát? Nếu anh biết chuyện này là phi pháp, tại sao lại tham gia?”
David cười cay đắng, mắt anh ta lấp lánh một cách tuyệt vọng. “Báo cảnh sát? Anh có biết Hendrick là ai không? Ông ta không chỉ có tiền, mà còn có quyền lực. Ông ta có thể làm biến mất bất kỳ ai dám chống đối. Tôi đã chứng kiến một vài người cố đứng lên, và rồi họ biến mất không dấu vết.”
Harper nhíu mày, nhưng trong lòng vẫn giữ sự quyết tâm. “Vậy anh định làm gì? Tiếp tục sống trong sợ hãi và để Hendrick thao túng?”
David lắc đầu. “Tôi không còn cách nào khác. Nếu tôi nói ra, ông ta sẽ giết tôi. Anh không hiểu đâu.”
Eva bước tới, đặt tay lên vai David, giọng cô mềm mỏng nhưng sắc bén. “David, anh có thể lựa chọn. Nếu anh giúp chúng tôi, chúng tôi có thể bảo vệ anh. Nhưng nếu anh tiếp tục đứng về phía Hendrick, mọi thứ sẽ chỉ càng tồi tệ hơn. Cảnh sát sẽ bắt anh, và không ai có thể giúp anh lúc đó.”
David do dự một lúc lâu, mắt anh ta dao động giữa Harper và Eva. Sau cùng, anh ta thở dài, cúi đầu chấp nhận. “Được rồi, tôi sẽ giúp các người. Nhưng các người phải hứa sẽ bảo vệ tôi.”
Harper gật đầu, nắm lấy tay David, mắt anh sáng lên với hy vọng. “Chúng tôi sẽ làm tất cả để giữ an toàn cho anh. Nhưng chúng ta phải hành động nhanh chóng trước khi Hendrick phát hiện ra.”
David rút từ trong túi áo khoác ra một chiếc USB. “Đây là tất cả các bằng chứng mà tôi có. Các tài liệu về các giao dịch của Hendrick với Atlas Corp, cùng với tên của một số đối tác quan trọng.”
Eva cầm lấy chiếc USB, kiểm tra kỹ lưỡng rồi bỏ vào túi áo. “Chúng ta sẽ chuyển ngay thông tin này cho cảnh sát. Hendrick sẽ không thể thoát.”
David nhìn Harper và Eva, giọng anh ta thấp hẳn đi. “Tôi hy vọng các người biết mình đang làm gì. Hendrick là một kẻ nguy hiểm, và nếu ông ta phát hiện ra chúng ta đang làm gì, tất cả chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Harper gật đầu, đặt tay lên vai David. “Chúng tôi sẽ không để anh phải đối mặt một mình. Chúng ta sẽ lật đổ Hendrick, và mọi chuyện sẽ kết thúc.”
David nhìn sâu vào mắt Harper, một tia hy vọng lóe lên giữa sự tuyệt vọng. Anh ta biết rằng không còn đường lùi nữa. Tất cả giờ đây phụ thuộc vào bước đi tiếp theo của họ.