Vụ đánh tráo trong Ngân khố hoàng gia - Chương 1
Chương 1: Phát hiện trong đêm
Đêm ấy, kinh thành chìm trong yên lặng. Những ngọn đèn dầu hiu hắt tỏa sáng bên trong bức tường đá kiên cố của Ngân khố hoàng gia. Lính gác đang đi tuần quanh khu vực bảo vệ. Trời đêm không trăng, chỉ còn lại những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời tối đen như mực. Một đêm bình thường, chẳng ai ngờ rằng phía sau vẻ bình yên ấy lại là sự bất thường đáng ngờ.
“Cạch!”
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến lính gác Trần Toàn khựng lại. Anh vội vàng ngừng bước, nhìn quanh khu vực nhưng không thấy gì khác lạ. Ngân khố hoàng gia nổi tiếng với sự bảo vệ nghiêm ngặt, không thể có bất kỳ kẻ nào lẻn vào dễ dàng. Tuy nhiên, linh cảm của một người lính trung thành khiến Toàn không thể bỏ qua điều gì.
“Trần Toàn!” – tiếng gọi vọng từ xa, lính gác Nguyễn Minh tiến lại gần – “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe thấy tiếng động lạ. Có vẻ như từ phía kho báu.”
Cả hai người lính gác đồng loạt quay sang hướng nhà kho, nơi cất giữ tài sản vô giá của triều đình. Họ chậm rãi tiến đến, tay siết chặt chuôi kiếm. Bên ngoài căn phòng bảo vệ có một vài người lính khác đang đứng canh nhưng không ai báo cáo gì bất thường. Toàn nhìn họ, gật đầu ra hiệu, rồi bước vào trong.
Không gian bên trong nhà kho mát lạnh và tĩnh lặng đến kỳ lạ. Ánh đèn từ ngọn nến leo lét phản chiếu lên các hòm báu xếp ngay ngắn. Đến khi Toàn kiểm tra kỹ hơn, một sự bất an bắt đầu lộ rõ. Nắp của một hòm gỗ khắc rồng, nơi cất giữ vàng bạc, đã hé mở. Những viên đá quý sáng lấp lánh như đang chế giễu sự cảnh giác của họ. Nhưng có điều gì đó không đúng…
“Chuyện này… là sao?” Minh giật mình thốt lên, bước đến gần chiếc hòm.
Toàn nhẹ nhàng đưa tay mở hẳn nắp hòm ra. Trong ánh sáng mờ nhạt, những khối vàng sáng rực nhưng lại kèm theo một cảm giác kỳ lạ. Anh nhanh chóng nhận ra một số thứ đã bị tráo đổi.
“Giả!” Toàn nói, giọng đầy tức giận. “Những viên đá quý này không phải hàng thật!”
Minh trừng mắt nhìn kỹ lại, nắm lấy một viên đá, xoay nó dưới ánh đèn. Ngay lập tức, sự thật không thể chối cãi hiện ra trước mắt họ. Các viên đá quý đã bị thay thế bởi những viên giả kém chất lượng, và không chỉ một hòm, mà tất cả các hòm báu trong khu vực cũng có dấu hiệu bị xâm phạm.
“Chúng ta phải báo ngay cho quan phụ trách!” Minh lập tức lên tiếng, quay người chạy ra ngoài. Toàn gật đầu, đứng lại canh giữ hiện trường.
Trong chốc lát, quan đại thần Trịnh Khải xuất hiện, được hộ tống bởi một đội lính hộ vệ. Gương mặt nghiêm nghị của ông càng thêm đanh thép khi nhìn vào những dấu vết rõ ràng của sự xâm nhập. Ông khẽ cúi xuống kiểm tra từng viên đá quý bị tráo đổi.
“Thế này nghĩa là sao?” Trịnh Khải hỏi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Trần Toàn và Nguyễn Minh.
“Thưa quan lớn, khi tuần tra, chúng thần nghe thấy tiếng động. Khi kiểm tra, phát hiện các hòm báu đã bị tráo đổi một số bảo vật,” Minh báo cáo nhanh chóng.
Trịnh Khải đứng dậy, ánh mắt xoáy sâu vào những gì trước mặt. Sự bình tĩnh của ông khiến mọi người không ai dám lên tiếng. Vụ việc này quá lớn, đủ sức rung chuyển cả triều đình.
“Đây không phải là hành động của một tên trộm thông thường. Hắn phải rất am hiểu cách thức bảo vệ của Ngân khố, và hơn nữa… hắn phải có sự trợ giúp từ bên trong.” Trịnh Khải nói chậm rãi nhưng đầy quyết đoán.
Ông tiến đến gần một trong những hòm gỗ, mở nó ra và lặng lẽ kiểm tra các vật bên trong. Những món đồ quý giá vẫn còn đó, nhưng những món bị tráo dường như được lựa chọn rất kỹ lưỡng.
“Chúng ta cần điều tra ngay lập tức,” Trịnh Khải ra lệnh, giọng đầy quyền uy. “Toàn bộ khu vực Ngân khố phải được phong tỏa, không ai được ra vào cho đến khi tìm ra kẻ chủ mưu.”
Lính gác lập tức tuân theo, đóng kín tất cả các lối vào và triển khai kiểm tra từng người ra vào khu vực. Trịnh Khải nhìn qua một lượt những người có mặt, từ lính gác cho đến các quan viên phụ trách Ngân khố. Ai cũng tỏ ra bối rối và lo lắng, nhưng không ai dám nói lời nào.
Đột nhiên, Trịnh Khải quay sang Minh và Toàn.
“Các ngươi phát hiện vụ việc này đầu tiên. Các ngươi có thấy bất cứ ai lạ mặt hay có dấu hiệu khả nghi không?”
“Thưa quan lớn, không có. Chỉ có tiếng động nhẹ, rồi khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện sự tráo đổi.” Toàn trả lời, vẻ mặt cương nghị.
Trịnh Khải im lặng suy nghĩ, ánh mắt ông thoáng chút lo lắng. Sự tinh vi của vụ đánh tráo này khiến ông hiểu rằng đây không chỉ là một vụ trộm đơn thuần. Những kẻ đứng sau vụ việc này hẳn phải có quyền lực lớn và rất hiểu rõ cơ cấu của triều đình.
“Chúng ta sẽ không để vụ việc này rơi vào im lặng,” Trịnh Khải nhấn mạnh. “Ta sẽ đích thân điều tra đến cùng.”
Toàn và Minh đứng nghiêm, chờ lệnh. Trịnh Khải gật đầu với hai người lính trước khi quay lưng đi.
“Triều đình không thể bị làm nhục bởi những kẻ dám thách thức sự uy nghi của hoàng đế. Chúng sẽ phải trả giá.”
Đêm ấy, trong sự tĩnh lặng của kinh thành, một âm mưu lớn đã bắt đầu được vén màn. Trịnh Khải biết rằng, đây chỉ là khởi đầu cho một cuộc chiến không hề dễ dàng, với những thế lực ẩn mình trong bóng tối đầy rẫy âm mưu và quyền lực.