Vụ đánh tráo trong Ngân khố hoàng gia - Chương 2
Chương 2: Lệnh điều tra bí mật
Sáng hôm sau, triều đình kinh thành đã râm ran tin đồn về vụ đánh tráo tại Ngân khố hoàng gia. Dù sự việc vẫn đang bị giữ kín, nhưng những lời thì thầm đã bắt đầu lan rộng. Quan đại thần Trịnh Khải, người được Hoàng đế tin tưởng, quyết định tiến hành một cuộc điều tra bí mật. Ông biết rằng nếu không xử lý cẩn thận, vụ việc này có thể gây nên sự hỗn loạn và bất an trong toàn triều đình.
Trong căn phòng làm việc của mình, Trịnh Khải ngồi trước bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào những báo cáo đầu tiên từ lính gác và những người phụ trách Ngân khố. Ông đã quen với những vụ án chính trị phức tạp, nhưng lần này, mọi thứ dường như ẩn chứa nhiều điều khó lường.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” – Trịnh Khải nói, không rời mắt khỏi tập tài liệu trước mặt.
Cánh cửa mở ra, và phó tướng Đinh Bình, người thân cận nhất của Trịnh Khải, bước vào. Khuôn mặt ông đầy căng thẳng.
“Thưa ngài, Hoàng thượng đã nghe tin. Người yêu cầu điều tra kỹ lưỡng và không được để sự việc lan rộng. Hoàng thượng cũng đã triệu tập một buổi gặp riêng với ngài vào cuối buổi trưa nay.”
Trịnh Khải khẽ gật đầu, như đã dự đoán trước. “Ta hiểu. Nhưng trước khi gặp Hoàng thượng, ta cần có nhiều thông tin hơn về vụ việc.”
“Ngài nghĩ ai có thể đứng sau chuyện này?” Đinh Bình hỏi, ngồi xuống đối diện Trịnh Khải.
“Ta vẫn chưa rõ, nhưng điều chắc chắn là không phải chỉ có kẻ trộm thông thường. Những bảo vật bị tráo không phải đồ dễ tiếp cận, và việc chúng được thay thế bởi những thứ giả mạo tinh vi cho thấy kẻ chủ mưu phải hiểu rất rõ về Ngân khố cũng như cách bảo vệ của triều đình,” Trịnh Khải nói, tay ông khẽ gõ lên mặt bàn. “Ta nghi rằng có người trong triều liên quan.”
Đinh Bình khẽ nhíu mày. “Người trong triều? Vậy ngài có ý gì? Một kẻ nào đó quyền cao chức trọng đã hợp tác với bọn trộm?”
Trịnh Khải không trả lời ngay. Ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời trong xanh của kinh thành. “Cái cách mà vụ việc này diễn ra… quá hoàn hảo, không để lại dấu vết rõ ràng. Ngân khố được canh giữ nghiêm ngặt, chỉ những người có quyền lực và biết rõ quy trình mới có thể hành động chính xác như vậy. Ta nghi rằng có một âm mưu lớn hơn đang diễn ra.”
Đinh Bình ngồi im, nhìn người thầy của mình trầm ngâm suy tư. Ông biết rõ Trịnh Khải là người cực kỳ cẩn trọng và quyết đoán, nhưng vụ việc này dường như đang khiến ông phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.
“Thưa ngài, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Đinh Bình hỏi, chờ đợi lệnh chỉ đạo.
“Ta cần ngươi bí mật điều tra tất cả những người có liên quan đến việc quản lý và bảo vệ Ngân khố. Không chỉ những lính gác hay các quan phụ trách, mà cả những người trong triều có quyền tiếp cận thông tin về Ngân khố.” Trịnh Khải quay lại, ánh mắt sáng lên sự quyết tâm. “Người nào đã ra vào Ngân khố trong vòng một tháng qua? Ai có động cơ và khả năng thực hiện vụ tráo đổi này? Tìm mọi manh mối.”
Đinh Bình gật đầu, lập tức đứng dậy. “Thưa ngài, tôi sẽ bắt đầu ngay.”
Khi Đinh Bình rời đi, Trịnh Khải ngồi lại bàn, đôi mắt nheo lại đầy suy tư. Ông hiểu rằng mình đang đối mặt với một thế lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Những kẻ đứng sau vụ đánh tráo không chỉ muốn tài sản, mà có lẽ họ đang cố gắng thực hiện một âm mưu lớn hơn để lật đổ quyền lực trong triều đình. Và ông biết rằng Hoàng đế không thể bị lừa dối lâu thêm nữa.
Buổi trưa hôm đó, Trịnh Khải bước vào điện để diện kiến Hoàng đế. Người ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng.
“Trịnh Khải,” Hoàng đế lên tiếng, giọng uy nghiêm nhưng không giấu được sự căng thẳng. “Ngươi là người ta tin tưởng nhất trong triều, vì vậy ta giao toàn bộ vụ việc này cho ngươi điều tra. Nhưng ngươi phải cẩn thận, vì ta biết rằng trong triều có không ít kẻ dã tâm.”
Trịnh Khải cúi đầu, đáp: “Thần hiểu rõ điều này, thưa Bệ hạ. Thần đã bắt đầu điều tra và sẽ nhanh chóng đưa ra kết quả. Tuy nhiên, vụ việc này phức tạp hơn thần nghĩ. Có thể có sự tham gia của những quan chức cấp cao.”
Hoàng đế gật đầu, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Ta đã nghe phong phanh về điều này. Nhưng ta muốn sự thật, không phải những lời đồn đại. Ngươi phải tìm ra kẻ đứng sau âm mưu này, trước khi chúng làm điều gì đó còn nguy hiểm hơn.”
“Thần sẽ làm hết sức mình,” Trịnh Khải đáp, ánh mắt quyết tâm.
“Nhớ kỹ,” Hoàng đế nghiêm giọng, “ta không thể để một vụ đánh tráo như thế này làm lung lay ngôi báu của ta. Kẻ nào dám đụng đến Ngân khố hoàng gia, kẻ đó phải trả giá đắt.”
Trịnh Khải gật đầu, rồi cúi chào lui ra. Bên ngoài điện, ánh nắng chói chang nhưng không đủ để xua tan đi cảm giác u ám đang bao trùm lấy triều đình. Ông biết rằng mình đã bước vào một cuộc chơi đầy nguy hiểm, mà đối thủ có thể là những kẻ ông chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Khi quay trở về phủ, Trịnh Khải không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã thấy và nghe. Bóng tối của sự phản bội và âm mưu dường như đang bao phủ khắp nơi, và ông biết rằng mình phải bước thật cẩn thận nếu không muốn rơi vào cái bẫy mà kẻ thù đã giăng sẵn.