Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 1
Chương 1: Buổi lễ tế trời
Ngày hôm đó, cung điện rực rỡ ánh vàng dưới bầu trời xanh thẳm. Mọi người từ các vùng trong triều đình đều tụ hội về để chứng kiến buổi lễ tế trời quan trọng nhất trong năm. Tiếng trống vang vọng, tiếng kèn ngân vang, và các đoàn quân xếp hàng nghiêm trang. Cả đất trời như hòa chung vào không khí uy nghi, trang trọng của buổi lễ.
Trước mặt điện thờ, nơi linh thiêng nhất trong cung, nhà vua ngồi trên ngai vàng, xung quanh là các quan đại thần trong triều. Nổi bật nhất trong hàng ngũ ấy là quan đại thần Lê Quang Đạo. Ông mặc bộ triều phục màu đỏ thẫm, nét mặt nghiêm nghị, thể hiện sự trang trọng và lòng trung thành tuyệt đối với triều đình.
Lê Quang Đạo là một người đàn ông cao lớn, uy nghi, ánh mắt sắc lạnh đầy sự uy quyền, nhưng sâu thẳm bên trong là lòng trung thành và tấm lòng vì dân vì nước. Ông đã phụng sự triều đình suốt ba mươi năm và được cả triều đình kính trọng. Hôm nay, với tư cách là người đứng đầu lễ tế, ông là người chủ trì toàn bộ nghi lễ.
Khi nghi lễ bước vào phần cao trào, tiếng chuông đồng vang lên báo hiệu thời khắc quan trọng. Lê Quang Đạo bước lên bậc cao nhất, trước mặt là chén rượu lễ đã được chuẩn bị từ sớm. Nhà vua đứng lên, dâng lời nguyện cầu:
“Trời đất chứng giám, xin hãy bảo vệ quốc gia, che chở cho muôn dân và ban cho chúng ta mùa màng bội thu.”
Sau lời nguyện của nhà vua, Lê Quang Đạo kính cẩn nâng chén rượu lên, cúi đầu trước trời đất. Tiếng gió nhẹ thoảng qua như một lời đáp từ các vị thần. Lê Quang Đạo từ từ đưa chén rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ và dâng lên các vị thần linh. Nhưng khi ông vừa uống xong, mặt ông biến sắc.
“Quan đại thần!” – một tiếng hét vang lên từ hàng ghế phía sau.
Lê Quang Đạo loạng choạng, tay cầm chén rượu trượt khỏi tay và rơi xuống đất. Ông ngã quỵ trước mặt các quan và nhà vua, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt mở to, tràn ngập nỗi đau đớn. Cả triều đình bàng hoàng, không khí trang nghiêm của buổi lễ bỗng chốc bị xé toạc bởi sự hỗn loạn.
Một viên quan trẻ tuổi, Lý Tường, chạy đến bên cạnh ông và kêu lên: “Quan đại thần, ngài sao thế này?”
Ngự y được triệu tập tức khắc. Những người lính và người hầu trong cung chạy xô nhau. Sự bối rối và lo lắng hiện rõ trên mặt mọi người. Tiếng xì xào bắt đầu lan tỏa trong đám đông, và sự nghi ngờ dần dần bùng phát.
“Chuyện gì đã xảy ra? Có ai dám hại quan đại thần ngay tại lễ tế trời sao?” – một viên quan khác thì thầm.
Nhà vua vội vàng đứng dậy, lệnh cho tất cả các quan lại giữ bình tĩnh. Người đưa tay ra hiệu cho ngự y nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Lê Quang Đạo.
“Ngự y, ông ấy thế nào?” – nhà vua hỏi, giọng nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng.
Ngự y quỳ xuống, kiểm tra mạch của Lê Quang Đạo. Sau vài giây căng thẳng, ông ta ngước lên, ánh mắt đầy nghiêm trọng:
“Thần e rằng quan đại thần đã bị hạ độc.”
Cả triều đình rúng động. Tiếng xì xào lập tức bùng nổ khắp nơi. Lời nói của ngự y như một nhát dao đâm thẳng vào lòng mọi người. Không ai dám tin rằng giữa nơi trang trọng như vậy, giữa hàng ngũ các quan lại trung thành, lại có kẻ dám ra tay hạ độc một đại thần.
“Im lặng!” – nhà vua quát lớn. Người đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua từng người trong triều đình. “Kẻ nào dám hạ độc Lê Quang Đạo ngay trong buổi lễ tế trời này? Kẻ đó sẽ phải chịu tội trước cả triều đình và trời đất!”
Các quan nhìn nhau, gương mặt đầy sự hoang mang và sợ hãi. Không ai dám lên tiếng. Chén rượu lễ bị hạ độc là dấu hiệu của một âm mưu nguy hiểm hơn nhiều so với những gì mọi người có thể tưởng tượng.
Quan Lý Tường, người vừa chạy đến bên Lê Quang Đạo, đứng dậy và lên tiếng: “Bệ hạ, thần nghĩ chúng ta cần phải phong tỏa ngay cung điện, tra xét mọi người có mặt ở đây. Chúng ta không thể để kẻ hạ độc trốn thoát.”
Nhà vua gật đầu, ra lệnh: “Hãy phong tỏa cung điện, không ai được ra vào. Tìm mọi bằng chứng và đưa kẻ tội đồ ra ánh sáng!”
Lính gác lập tức tuân lệnh, khóa chặt các cánh cổng cung điện. Không ai trong buổi lễ được phép rời khỏi. Tất cả đều phải ở lại để chịu sự điều tra kỹ lưỡng. Sự nghi ngờ bắt đầu đổ dồn lên các quan lại có mặt trong lễ tế. Mỗi ánh mắt đều trở thành lưỡi dao sắc bén, soi xét từng người một.
“Chúng ta không thể để việc này trôi qua mà không tìm ra kẻ chủ mưu,” Lý Tường nói với một viên quan đứng gần. “Người đó phải trả giá.”
Nhưng trong lòng ông, cũng như trong lòng tất cả những người có mặt, một câu hỏi lớn vẫn chưa được giải đáp: Ai là kẻ đứng sau vụ hạ độc này? Và mục đích của hắn là gì?
Trong khi đó, xác của Lê Quang Đạo được đưa về tư dinh, và cuộc điều tra bắt đầu. Lòng tin giữa các quan lại đã bị lung lay. Không ai biết chắc ai là bạn, ai là thù.Chương 1: Cuộc đón tiếp hoàng gia
Ánh nắng vàng óng ả chiếu rọi xuống quảng trường rộng lớn của Tử Cấm Thành, nơi triều đình nhà Thanh đang chuẩn bị đón tiếp sứ thần Mark Hamilton từ Vương quốc Anh. Các quan viên trong triều vận lễ phục, đứng nghiêm trang theo thứ bậc, chờ đợi sự xuất hiện của người phương Tây. Một sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng sột soạt của y phục và tiếng gió thổi nhẹ qua các tấm vải đỏ treo khắp nơi.
Hamilton, một người đàn ông cao lớn với bộ râu gọn gàng, bước xuống từ chiếc xe ngựa của mình. Ông mặc bộ lễ phục truyền thống của người phương Tây, đôi mắt sắc sảo quét qua khung cảnh uy nghiêm trước mặt. Bên cạnh ông là trợ lý riêng, James, người luôn theo sát để hỗ trợ trong các công việc ngoại giao.
“Vị thế nơi này thật sự vĩ đại,” Hamilton nói nhỏ với James. “Cẩn trọng, mỗi bước đi của chúng ta từ giờ trở đi sẽ là tâm điểm theo dõi của hàng nghìn con mắt.”
James gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi đám đông xung quanh. Họ tiến vào cung điện, nơi Hoàng đế nhà Thanh và các quan lại đang chờ đón.
Trong buổi tiệc đón tiếp, không khí trở nên ấm áp hơn khi các cuộc đối thoại chính trị bắt đầu. Hoàng đế nhà Thanh, với vẻ uy nghiêm nhưng ẩn sau ánh mắt luôn dò xét, mỉm cười với Hamilton. “Ngài đến từ Vương quốc Anh xa xôi, chắc hẳn hành trình dài đã vất vả. Chúng ta trân trọng sự hợp tác này và mong rằng mối quan hệ giữa hai nước sẽ ngày càng bền chặt.”
Hamilton nghiêng người kính cẩn. “Tôi cũng vậy, thưa Hoàng thượng. Vương quốc Anh chúng tôi rất mong chờ một kỷ nguyên thương mại thịnh vượng cùng Trung Hoa.”
Tiệc tùng diễn ra long trọng, với những món ăn tinh tế và rượu quý. Nhưng không khí ngoại giao chỉ che đậy được một phần nào đó sự căng thẳng tiềm ẩn giữa hai nước. Những nụ cười, những lời xã giao, tất cả đều mang tính hình thức, bởi mỗi người đều hiểu rằng phía sau những lời hứa hẹn là những toan tính chính trị và quyền lực.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hamilton được đưa đến tòa biệt thự sang trọng dành cho các vị khách quý ở gần cung điện. Nơi đây được canh phòng nghiêm ngặt bởi những lính gác nhà Thanh. Phòng của ông có cửa sổ lớn nhìn ra sân vườn, ánh trăng sáng rực chiếu vào làm căn phòng trở nên mờ ảo và thanh bình.
“Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu cho buổi gặp mặt ngày mai, thưa ngài,” James nói khi đặt cuốn sổ và các tài liệu quan trọng lên bàn.
“Không cần gấp gáp, James,” Hamilton trả lời, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Đêm nay ta cần nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ là một ngày dài.”
James cúi đầu, rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Căn phòng chìm vào sự im lặng.
Hamilton ngồi xuống bàn làm việc, suy nghĩ về những gì đã diễn ra trong ngày. Cuộc đàm phán vào ngày mai có thể quyết định số phận mối quan hệ giữa hai đế quốc. Nhưng trước khi kịp suy ngẫm sâu hơn, ông nghe thấy một tiếng động lạ từ ngoài cửa sổ.
Ánh trăng sáng chiếu qua tấm rèm mỏng. Hamilton cảm thấy một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Ông đứng dậy, tiến đến gần cửa sổ, nhưng không thấy gì bất thường. Chỉ là gió đêm thổi nhẹ qua những tán cây, và ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu phía xa.
“Chắc chỉ là tưởng tượng,” Hamilton lẩm bẩm, quay lại bàn làm việc. Ông dự định viết một vài ghi chú trước khi nghỉ ngơi.
Bất ngờ, cánh cửa chính khẽ kêu lên một tiếng rít nhẹ, như thể ai đó đang âm thầm mở nó ra. Hamilton quay người, nhưng đã quá muộn. Một bóng đen nhanh như chớp lao về phía ông. Cảm giác lạnh buốt xuyên qua ngực khiến ông không thể thốt lên được lời nào. Đôi mắt ông mở to, không thể tin rằng điều này đang xảy ra.
Kẻ tấn công hành động nhanh chóng và chuyên nghiệp. Hắn rút con dao ra, để lại cơ thể Hamilton đổ gục xuống sàn trong một vũng máu lớn. Tiếng chân hắn rời khỏi căn phòng trong im lặng tuyệt đối. Mọi thứ chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.
Sáng hôm sau, James bước vào phòng với nụ cười trên môi, sẵn sàng phục vụ cho ngày mới. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nụ cười đó nhanh chóng biến thành sự kinh hoàng. Cơ thể Hamilton nằm bất động, mắt mở to, nhưng đã mất đi sự sống. Máu loang khắp sàn nhà.
“Không thể nào!” James hét lên, hoảng loạn chạy ra ngoài gọi người giúp đỡ. Tiếng hét của anh làm thức tỉnh cả khu biệt thự.
Chỉ trong vài phút, lính gác và quan chức nhà Thanh đã có mặt. Thám tử Lưu Vân, một người được triều đình trọng dụng trong các vụ án quan trọng, ngay lập tức được triệu tập đến hiện trường.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Vân hỏi, mắt nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm dấu vết của kẻ ám sát.
“Không có dấu hiệu của sự xâm nhập,” một người lính gác nói, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng. “Cửa đều được khóa từ bên trong. Chúng tôi cũng không nghe thấy tiếng động gì bất thường trong đêm.”
Lưu Vân cúi xuống, kiểm tra cơ thể của Hamilton. Dấu vết của con dao cắm sâu vào ngực là bằng chứng rõ ràng của một vụ giết người. Nhưng không có dấu hiệu của sự hỗn loạn hay chống cự.
“Tìm ngay hung thủ!” James hét lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn và đau đớn. “Chúng ta không thể để cái chết của ông ấy trôi vào quên lãng!”
Lưu Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía James và những người lính gác. “Bắt đầu cuộc điều tra ngay lập tức,” ông ra lệnh, giọng đầy quyền uy. “Chúng ta có một vụ án lớn trong tay, và sự sống còn của hòa bình giữa hai quốc gia phụ thuộc vào việc tìm ra sự thật.”
Chương 5: Âm mưu trong bóng tối
Trên con đường gập ghềnh dẫn đến ngôi làng nơi cha anh đã bắt đầu hành trình y học của mình, Lâm Minh không thể ngừng suy nghĩ về những lời nói của Thái Y Trần. “Ngươi chỉ là một con kiến trong trò chơi quyền lực.” Câu nói đó ám ảnh anh suốt quãng đường, như một lời cảnh báo đầy nguy hiểm. Dù sao đi nữa, Lâm Minh biết rằng mình không còn đường lùi. Sự thật về cái chết của cha anh đang bị che giấu bởi một âm mưu phức tạp và đen tối, và anh là người duy nhất có thể lật tẩy nó.
Sau một ngày dài cưỡi ngựa qua những cánh đồng hoang vu và những ngọn núi hùng vĩ, Lâm Minh cuối cùng cũng đến ngôi làng nhỏ được đánh dấu trên tấm bản đồ của cha anh. Đây là một ngôi làng hẻo lánh, nằm giữa những dãy núi xa xôi, nơi mà người dân sống dựa vào thảo dược và y thuật cổ truyền. Dường như thời gian đã quên mất ngôi làng này, với những ngôi nhà nhỏ bé nép mình dưới tán cây xanh rợp.
Lâm Minh bước xuống ngựa, tay nắm chặt cuốn sổ ghi chép của cha mình. Anh nhìn quanh, ngôi làng vắng vẻ, không có nhiều người qua lại, chỉ lác đác vài người dân làng đang làm việc. Anh tiến tới nhà trưởng làng, nơi mà cha anh từng kể rằng ông đã học được những tri thức quý báu từ một bậc thầy y thuật.
Trưởng làng, một ông lão với gương mặt nhăn nheo, đón tiếp Lâm Minh bằng ánh mắt nghi ngờ. “Ngươi là ai, và đến đây có việc gì?” Ông ta hỏi, giọng nói khàn đặc.
Lâm Minh cúi chào, đưa ra cuốn sổ tay của cha mình. “Tôi là Lâm Minh, con trai của Thái Y Lâm Đan. Cha tôi từng học hỏi y thuật từ bậc thầy trong ngôi làng này. Tôi đến đây để tìm kiếm thông tin về một phát hiện quan trọng mà cha tôi đã để lại.”
Ánh mắt của ông lão sáng lên khi nghe đến tên Thái Y Lâm Đan. “Lâm Đan… phải rồi, ông ta từng đến đây nhiều năm trước. Là một người học trò chăm chỉ và thông minh. Ta còn nhớ ông ấy đã học hỏi từ lão thầy thuốc Hàn, người giỏi nhất làng này. Nhưng lão Hàn đã qua đời từ lâu.”
Lâm Minh gật đầu, lòng dâng lên một chút hy vọng. “Tôi cần tìm hiểu thêm về những gì cha tôi đã nghiên cứu. Ông ấy phát hiện ra một bí mật y học quan trọng, nhưng tôi không biết chi tiết. Ông có thể giúp tôi tìm hiểu thêm không?”
Trưởng làng ngồi xuống ghế, ánh mắt trầm ngâm. “Có một điều mà ít ai biết về lão Hàn. Ông ta từng giữ một cuốn sách cổ quý báu, chứa đựng nhiều công thức về thảo dược và độc dược hiếm có. Nhiều người đã tìm kiếm cuốn sách đó, nhưng không ai biết nó hiện ở đâu.”
“Cuốn sách đó… liệu nó có thể là chìa khóa dẫn đến phát hiện của cha tôi không?” Lâm Minh hỏi, lòng tràn đầy hy vọng.
Ông lão gật đầu chậm rãi. “Có thể. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Những bí mật trong cuốn sách đó không phải ai cũng có thể hiểu và sử dụng một cách an toàn. Lão Hàn từng nói rằng, cuốn sách không chỉ chứa đựng kiến thức chữa bệnh mà còn có thể biến thảo dược thành vũ khí chết người nếu sử dụng sai cách.”
“Vậy làm sao tôi có thể tìm ra cuốn sách đó?” Lâm Minh hỏi, giọng đầy quyết tâm.
Trưởng làng hạ giọng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Minh. “Ngươi sẽ phải đi sâu vào núi, nơi lão Hàn từng sinh sống trước khi qua đời. Ông ta đã giấu cuốn sách trong một hang động bí mật. Nhưng hãy cẩn thận, vì không chỉ có ngươi đang tìm kiếm cuốn sách đó.”
Lâm Minh nhíu mày. “Ông muốn nói đến ai?”
Trưởng làng thở dài. “Có những kẻ từ triều đình đã đến đây không lâu trước ngươiChương 1: Buổi tiệc định mệnh
Ánh mặt trời dịu dàng buổi chiều mùa xuân chiếu xuống khu vườn của dinh thự Đào gia, nơi đang diễn ra một buổi tiệc trà xa hoa do Đào Thiên Vũ – thương gia giàu có nhất trong thành phố – tổ chức. Những dãy bàn dài phủ khăn lụa trắng, các bộ ấm chén bằng sứ cao cấp và những đĩa bánh ngọt được bày biện tinh tế. Đặc biệt, khắp nơi đều có những chậu hoa trà quý phái, tượng trưng cho sự cao sang, trang nhã của gia đình Đào.
Thiên Vũ, trong bộ áo gấm sang trọng, đứng giữa đám đông khách mời. Ông mỉm cười đầy tự hào khi nhìn quanh, chào hỏi từng người một. Buổi tiệc này không chỉ là dịp để khoe khoang sự thịnh vượng của gia đình mình, mà còn là cơ hội để kết nối lợi ích giữa các gia tộc quyền thế.
“Anh Đào, buổi tiệc hôm nay thật lộng lẫy, khó ai sánh bằng,” Lê Quang Hải, một thương gia có tiếng khác, tán thưởng khi giơ ly trà về phía Thiên Vũ.
“Cảm ơn anh Hải. Mong rằng đây sẽ là khởi đầu cho những mối hợp tác lâu dài,” Thiên Vũ đáp lại với nụ cười nhã nhặn.
Cuộc trò chuyện giữa họ đang diễn ra suôn sẻ thì một người hầu đến bên Thiên Vũ, nhẹ nhàng cúi đầu. “Thưa ông chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xong trà hảo hạng cho buổi tiệc. Mời ông chủ cho phép khai tiệc.”
Thiên Vũ gật đầu đồng ý và ra hiệu cho dàn nhạc bắt đầu chơi bản nhạc nhẹ nhàng. Các người hầu nhanh chóng rót trà vào từng chiếc cốc sứ, hương thơm ngào ngạt từ những lá trà đặc biệt lan tỏa khắp không gian.
“Xin mời quý vị thưởng trà!” Thiên Vũ nói lớn, giọng tràn đầy niềm hân hoan.
Các vị khách bắt đầu nâng cốc, nhấp từng ngụm trà ấm. Những lời khen ngợi vang lên khắp nơi về chất lượng tuyệt vời của trà, và không khí bữa tiệc càng thêm phần vui vẻ, cởi mở.
Bất ngờ, một tiếng hét vang lên từ phía bàn của phu nhân Trần Ngọc Anh. Bà ngã gục xuống ghế, mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Những người xung quanh hoảng loạn la hét, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.
“Có người bị ngất!” Một giọng nói vang lên từ đám đông.
“Gọi bác sĩ, nhanh lên!” Thiên Vũ hô lớn, đôi mắt ông mở to, đầy sự bàng hoàng.
Chưa đầy vài phút sau, không chỉ có phu nhân Trần mà còn một số khách khác cũng bắt đầu có triệu chứng tương tự. Họ bỗng nhiên khó thở, da chuyển xanh, và một số người bắt đầu ngất xỉu. Không khí bữa tiệc vui vẻ lúc nãy đã bị thay thế hoàn toàn bằng sự sợ hãi và hỗn loạn.
“Đưa họ vào trong, nhanh lên!” Thiên Vũ ra lệnh cho những người hầu đang hoảng loạn không kém. Ông đích thân chạy đến giúp đỡ những người đang gặp nạn.
Những khách mời còn lại nhìn nhau với ánh mắt kinh hoàng, một vài người lập tức bỏ lại cốc trà và chạy ra khỏi dinh thự, không muốn dính líu đến vụ việc đáng ngờ này.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” Lê Quang Hải thốt lên, tay ông nắm chặt ly trà, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Ai đó hạ độc sao?”
“Không thể nào… đây là buổi tiệc của gia đình Đào, làm sao chuyện này lại xảy ra?” Một vị khách khác run rẩy nói.
Chỉ trong chốc lát, bác sĩ đã được mời đến, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của các nạn nhân. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, bác sĩ quay lại phía Thiên Vũ với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Thưa ông Đào, có dấu hiệu của chất độc trong cơ thể họ. Đây không phải là sự ngộ độc thức ăn thông thường, mà là một loại độc dược đã được sử dụng.” Bác sĩ khẽ nói, nhưng lời nói của ông như những nhát dao cắt sâu vào không khí.
Thiên Vũ lùi lại một bước, tay ông run lên. “Chất độc? Sao lại có thể như vậy… đây là buổi tiệc của gia đình ta.”
“Chúng ta cần cách ly ngay lập tức những người đã uống trà, và gửi mẫu trà đi kiểm tra.” Bác sĩ đề nghị, giọng nói của ông đượm vẻ lo lắng.
Thiên Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ông không thể che giấu nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Đây là buổi tiệc quan trọng nhất của năm, và giờ đây nó đã trở thành thảm kịch. Trong đầu ông không ngừng xoay quanh câu hỏi: Ai đã đứng sau âm mưu này?
Trong khi mọi người đang bối rối, thì một bóng dáng quen thuộc bước qua cửa dinh thự. Đó là Vương Khang, thám tử tư danh tiếng của thành phố, được biết đến với khả năng giải quyết những vụ án hóc búa nhất.
Vương Khang nhìn quanh hiện trường, ánh mắt sắc bén của ông lướt qua từng chi tiết. Ông bước đến gần Thiên Vũ và nghiêng mình chào. “Chào ông Đào. Tôi nghe nói có chuyện khẩn cấp ở đây?”
Thiên Vũ hít một hơi dài, rồi kể lại toàn bộ sự việc cho Vương Khang. Sau khi nghe xong, thám tử Vương nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng và trầm ngâm. “Đầu độc trong một buổi tiệc trà như thế này… rõ ràng kẻ thủ ác đã có kế hoạch rất tinh vi. Chúng ta cần bắt đầu điều tra từ những vị khách đã uống trà trước tiên.”
Ông ra hiệu cho người hầu của Đào gia mang đến mẫu trà đã được dùng trong bữa tiệc. Vương Khang cẩn thận kiểm tra màu sắc và mùi vị của trà. “Trà có vẻ không có dấu hiệu bị biến chất bằng mắt thường. Rất có thể độc dược đã được pha trộn khéo léo, không màu không mùi.”
Thiên Vũ đứng bên cạnh, lòng nặng trĩu. “Vương Khang, tôi mong ông sẽ tìm ra kẻ đã làm điều này. Gia tộc Đào sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám đụng đến danh dự và an toàn của chúng tôi.”
Vương Khang gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Ông Đào, hãy yên tâm. Tôi sẽ điều tra đến cùng, không để bất kỳ ai thoát tội. Nhưng trước tiên, chúng ta phải kiểm soát tình hình, tránh để sự hoảng loạn lan rộng.”
Buổi tiệc trà định mệnh đã trở thành thảm kịch, mở đầu cho một cuộc điều tra kéo dài, hé lộ những âm mưu đen tối đang âm thầm diễn ra giữa các gia tộc quyền lực.Chương 1: Khởi đầu của bóng tối
Gió lạnh thổi qua thị trấn nhỏ ở Nam Mỹ, mang theo mùi ẩm ướt của đất và sự u ám của nỗi đau. Cái tên của thị trấn, Santa Clara, giờ đây chỉ còn là một ký ức của những ngày xưa tươi đẹp. Giờ đây, dưới sự cai trị của thực dân Tây Ban Nha, nơi này trở thành một vùng đất đau khổ và tàn bạo. Những người dân bản địa, sống trong khổ cực, ngày đêm phải đối mặt với dịch bệnh và sự áp bức của quân đội.
Alejandro, một bác sĩ trẻ tuổi, vừa trở về từ châu Âu sau nhiều năm học hỏi kiến thức y khoa. Hình ảnh anh đứng giữa thị trấn, với bộ đồ trắng và chiếc mũ rộng vành, tạo nên một cảm giác khác biệt so với không khí ngột ngạt xung quanh. Đôi mắt của Alejandro lấp lánh sự trắc ẩn, nhưng cũng mang nỗi lo âu. Anh biết rằng người dân nơi đây cần sự giúp đỡ của mình.
“Bác sĩ Alejandro!” một giọng nói quen thuộc gọi vang lên. Đó là Mateo, một người dân bản địa mà Alejandro đã kết bạn từ những ngày đầu. “Có nhiều người đang bị bệnh nặng. Họ cần bác sĩ ngay lập tức!”
Alejandro gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta phải đi ngay bây giờ, Mateo. Tôi không thể để họ chịu đựng thêm nữa.”
Cả hai nhanh chóng di chuyển đến khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Khi đến nơi, họ thấy một ngôi nhà tồi tàn, nơi những tiếng rên rỉ vang lên. Trong nhà, một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, mặt tái xanh và thân hình yếu ớt. Xung quanh là những đứa trẻ, mắt đầy sợ hãi.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” một đứa trẻ khóc. “Mẹ không khỏe!”
Alejandro vội vã vào trong, quỳ xuống bên giường bệnh. “Cô ấy đang sốt cao,” anh nhận xét, rồi quay sang Mateo. “Chúng ta cần nước và một ít thảo dược để hạ sốt.”
Mateo gật đầu và vội vã ra ngoài, để lại Alejandro với người phụ nữ đang cần giúp đỡ. Anh nhẹ nhàng chạm vào trán cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập. “Cô ơi, tôi là bác sĩ Alejandro. Tôi sẽ giúp cô,” anh nói, giọng ấm áp và tràn đầy hy vọng.
Cô nhìn anh với đôi mắt mờ mịt, “Tôi không sống nổi nữa, bác sĩ. Con tôi… tôi không thể…”
“Không, cô sẽ không chết. Hãy cố gắng,” Alejandro khẳng định, trong lòng cảm thấy nỗi đau vô tận của người mẹ. “Mateo sẽ quay lại ngay thôi.”
Mateo trở lại với một chậu nước sạch và một số thảo dược. “Chúng ta phải làm nhanh chóng,” anh thì thầm. “Nếu không, cô ấy có thể không sống nổi.”
Alejandro bắt đầu chuẩn bị thảo dược, vừa nói chuyện với người phụ nữ. “Cô hãy nghĩ về con của mình. Hãy chiến đấu vì chúng,” anh động viên, trong khi băng bó cho cô. “Tôi sẽ không rời xa cô cho đến khi cô khỏe lại.”
Khi Alejandro đang bận rộn với công việc của mình, đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài. Mateo nhìn ra cửa sổ và thấy một nhóm lính Tây Ban Nha đang tiến đến. “Bác sĩ, chúng ta phải đi ngay. Họ không bao giờ có ý định tốt đẹp!”
Alejandro không thể rời bỏ bệnh nhân. “Tôi không thể bỏ cô ấy lại,” anh nói kiên quyết. “Chúng ta phải tìm cách bảo vệ cô ấy.”
Đoạn đối thoại nhanh chóng trở thành cuộc tranh luận. “Nếu họ thấy bác sĩ đang chăm sóc cho người dân, họ sẽ không tha cho chúng ta đâu!” Mateo lo lắng. “Chúng ta phải rời khỏi đây!”
Alejandro thở dài, tâm trạng nặng nề. “Nhưng nếu tôi đi, cô ấy sẽ chết. Tôi không thể sống với điều đó.” Anh cảm thấy ranh giới giữa lòng dũng cảm và sự ngu ngốc.
Nhóm lính đến gần, tiếng nói ồn ào của họ làm tăng thêm sự căng thẳng. Alejandro biết rằng thời gian không còn nhiều. “Mateo, hãy tìm cách giấu cô ấy,” anh ra lệnh, “Tôi sẽ đối phó với họ.”
Mateo nhăn mặt, không đồng ý. “Bác sĩ, không thể như vậy! Họ sẽ giết bác!”
“Chỉ cần làm theo lời tôi,” Alejandro kiên quyết. “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Alejandro đứng dậy, cầm chặt một con dao phẫu thuật mà anh mang theo. Anh biết rằng nếu không có biện pháp nào khác, anh sẽ phải đối diện với quân đội. Khi nhóm lính bước vào nhà, Alejandro hít một hơi sâu, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.
“Người dân ở đây đang gặp nguy hiểm,” anh nói lớn. “Tôi là bác sĩ và tôi có quyền chăm sóc cho họ!”
Một trong những người lính, một gã cao lớn với nét mặt hung dữ, chỉ tay vào Alejandro. “Mày không có quyền can thiệp vào chuyện của chúng tao, thằng ngu!”
Alejandro đứng vững, lòng kiên định. “Tôi không thể đứng nhìn khi người dân đau khổ. Họ cần tôi.”
“Mày sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn này!” gã lính gầm lên và tiến lại gần.
Trong khoảnh khắc, Alejandro nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi tình huống này mà không có sự hy sinh. “Hãy để họ đi. Họ không liên quan gì đến chuyện này,” anh nói, giọng đầy quyết tâm.
Mateo đã kịp thời tìm được nơi giấu người phụ nữ. Nhưng khi nghe thấy cuộc đối đầu, anh quay lại, trái tim trĩu nặng. “Bác sĩ, không!” anh hét lên, nhưng đã quá muộn.
Alejandro chuẩn bị đón nhận cơn giận dữ của bọn lính, nhưng một điều bất ngờ xảy ra. Một trong những người dân bản địa, những người mà Alejandro đã từng cứu chữa, đã xuất hiện. Họ cùng nhau tiến đến, đứng bên cạnh Alejandro, tạo thành một hàng rào bảo vệ.
“Chúng tôi sẽ không để anh ấy một mình!” một người lớn tuổi lên tiếng, giọng đầy quyết tâm.
Cuộc đối đầu trở nên căng thẳng. Alejandro cảm thấy một sức mạnh mới từ sự đoàn kết của người dân. Anh không còn cảm thấy đơn độc. “Chúng ta cùng nhau!” anh hét lên, trái tim dũng cảm của những người dân đã khiến anh tự tin hơn.
Cuối cùng, sự dũng cảm của họ đã khiến nhóm lính phải lùi lại, tuy không dễ dàng, nhưng đã mở ra một cơ hội cho Alejandro và những người dân khác.
Dưới bầu trời u ám của Santa Clara, cuộc chiến không chỉ bắt đầu từ việc chữa bệnh mà còn từ việc chống lại sự áp bức. Alejandro, Mateo và những người dân đã tìm thấy một ánh sáng giữa bóng tối, một khởi đầu mới cho cuộc chiến của họ.Chương 1: Xuyên Không
Tiểu Bảo, một luật sư nổi tiếng trong giới tư pháp hiện đại, vừa kết thúc một trong những vụ án phức tạp nhất sự nghiệp. Áp lực công việc đè nặng lên đôi vai anh suốt nhiều tháng, nhưng cuối cùng, anh đã chiến thắng. Mặc dù vậy, tâm trí anh vẫn mệt mỏi, cần một chút thư giãn.
Sau khi rời khỏi văn phòng luật của mình, Tiểu Bảo quyết định đi dạo bộ quanh khu phố cũ quen thuộc. Gió đêm se lạnh, nhưng không làm dịu đi cảm giác lạc lõng trong lòng anh. Bất chợt, khi đi qua một con hẻm nhỏ ít người qua lại, một luồng ánh sáng lạ thường lóe lên từ phía trước. Tiểu Bảo dừng bước, tò mò nhìn quanh, nhưng không có gì đặc biệt. Anh bước thêm vài bước thì cảm giác chân mình dường như lún sâu xuống đất.
“Chuyện gì thế này?” – anh thốt lên, khi mặt đất dưới chân rung chuyển mạnh mẽ. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, và trước khi anh kịp phản ứng, một lực vô hình kéo anh vào xoáy lốc của ánh sáng.
Khi Tiểu Bảo tỉnh dậy, anh cảm thấy nền đất cứng dưới lưng và không khí có mùi hương của cỏ dại. Mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh choáng váng. Thay vì những tòa nhà cao tầng hiện đại, anh thấy mình đang nằm giữa một con đường đất, xung quanh là những căn nhà cổ kính và người dân ăn mặc như trong phim cổ trang.
“Đây là đâu?” – Tiểu Bảo lẩm bẩm, hoang mang nhìn quanh.
Anh đứng dậy, chạm tay vào ngực mình để chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn. Nhưng tiếng rì rầm của những người qua lại và tiếng vó ngựa gõ nhịp trên đường không hề giống với thế giới mà anh biết. Những người dân nhìn anh với ánh mắt tò mò, như thể anh là một sinh vật kỳ lạ đến từ nơi nào đó xa lắm.
“Ngươi là ai? Tại sao mặc y phục kỳ quái như vậy?” – Một giọng nói cứng rắn vang lên sau lưng Tiểu Bảo.
Anh quay lại, đối diện với một người đàn ông trung niên mặc trang phục quan viên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bộ đồ âu phục hiện đại của Tiểu Bảo.
“Ta… Ta…,” Tiểu Bảo lúng túng. “Tôi là Tiểu Bảo. Tôi đến từ… một nơi rất xa.”
Người đàn ông nhướng mày. “Nơi xa? Ngươi nói thật kỳ lạ. Đây là thời đại nhà Đường, ngươi không biết hay sao?”
Tiểu Bảo sững sờ. “Nhà Đường? Sao có thể…?” Anh cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh trước cú sốc. “Được rồi, tôi cần thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông là ai?”
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh dịu xuống đôi chút. “Ta là Lưu An, một quan chức triều đình. Ngươi rõ ràng không thuộc về nơi này, nhưng có điều gì đó ở ngươi… thú vị.” Lưu An nhìn Tiểu Bảo từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá anh.
Tiểu Bảo thở hắt ra, rồi gật đầu. “Đúng, tôi không thuộc về nơi này. Tôi đến từ tương lai, và không biết bằng cách nào tôi lại bị đưa về đây.”
“Futurum?” Lưu An khẽ nhíu mày. “Ngươi đang nói điều gì khó hiểu. Nhưng không sao, ta có cách để thử thách xem ngươi có nói thật hay không.”
Trước khi Tiểu Bảo kịp phản ứng, Lưu An vỗ tay ra hiệu cho một người lính đi tới. “Ngươi đi theo ta,” ông nói, giọng lạnh lùng. “Ta sẽ kiểm tra xem người của tương lai như ngươi có thể giúp ta hay không. Triều đình đang điều tra một vụ án mạng, và ta cần một trí tuệ sắc bén để phá giải những bí ẩn.”
Tiểu Bảo cười khổ. “Tôi là luật sư. Điều tra án mạng là công việc của tôi.”
Lưu An bật cười lớn. “Tốt, tốt! Vậy ngươi sẽ có cơ hội chứng tỏ tài năng của mình. Có một vụ án vừa xảy ra ở phủ Phu nhân Lý – chồng bà ta đột ngột qua đời, và bà ta bị tình nghi là kẻ giết người. Ngươi sẽ giúp ta điều tra.”
Tiểu Bảo lùi lại một bước. “Khoan đã, tôi không quen thuộc với hệ thống luật pháp ở đây, và còn rất nhiều điều tôi không hiểu…”
“Không quan trọng,” Lưu An ngắt lời. “Ngươi có kiến thức đặc biệt mà ta chưa từng thấy. Ta tin rằng ngươi sẽ giúp ta phá vụ án này. Nếu thành công, ngươi sẽ được hưởng nhiều đặc quyền. Còn nếu thất bại…” Ông để lại câu nói lửng lơ, nhưng ánh mắt sắc lạnh của ông khiến Tiểu Bảo hiểu rằng hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.
Nhìn Lưu An đầy quyết tâm, Tiểu Bảo nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác. Anh phải tiếp nhận thử thách, không chỉ để tự cứu mình mà còn để tìm hiểu làm cách nào quay trở lại thế giới của mình.
“Được rồi,” Tiểu Bảo thở dài, rồi ngẩng cao đầu. “Tôi sẽ giúp ông.”
Lưu An gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt. “Tốt lắm. Ngươi sẽ không thất vọng vì đã chọn con đường này.”
Cả hai bắt đầu bước đi về phía phủ Phu nhân Lý. Tiểu Bảo vừa đi vừa nhìn quanh, cố gắng nắm bắt mọi thứ xung quanh. Anh biết rằng mình không chỉ đang đối mặt với một vụ án mạng thông thường, mà còn phải đối mặt với cả một thế giới mới, đầy bí ẩn và nguy hiểm.
“Chào mừng ngươi đến với thời Đường,” Lưu An nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy sức nặng. “Tương lai của ngươi ở đây sẽ không dễ dàng, nhưng cũng vô cùng thú vị.”