Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 10
Chương 10: Sự thật lộ diện
Lý Tường đứng giữa căn phòng tối, ánh nến yếu ớt chiếu lên gương mặt đầy quyết tâm của ông. Trước mắt là Trịnh Công, người mà ông từng tin tưởng, giờ đây trở thành kẻ phản bội. Những lời nói đầy thách thức của Trịnh Công vẫn vang vọng trong đầu ông. Lý Tường hiểu rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, và sự thật vẫn còn nằm sâu trong bóng tối.
Những người lính nhanh chóng bắt giữ toàn bộ những kẻ có mặt trong phòng và dẫn ra ngoài. Lý Tường quay lại, nhìn Trịnh Công với ánh mắt sắc bén. “Ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ trốn thoát được sao? Ngươi và đồng bọn sẽ phải trả giá cho hành động này.”
Trịnh Công nhếch môi, cười lạnh. “Lý Tường, ngươi không biết rằng mình đang đối đầu với điều gì đâu. Ta chỉ là một phần nhỏ trong trò chơi lớn này. Ngươi có thể bắt ta, nhưng ngươi sẽ không bao giờ chạm tới kẻ chủ mưu thực sự.”
Lý Tường cau mày, bước đến gần hơn. “Kẻ chủ mưu là ai? Nói đi, và ngươi có thể được khoan hồng.”
Trịnh Công giữ thái độ lạnh lùng, nhưng đôi mắt của hắn ánh lên sự thù địch. “Ngươi không hiểu sao? Kẻ chủ mưu không phải là một người. Đó là cả một hệ thống, những kẻ đã kiểm soát triều đình từ lâu mà không ai hay biết. Ngươi nghĩ rằng chỉ có ta và vài kẻ ngồi đây là đứng sau vụ hạ độc sao? Sai lầm lớn. Chúng ta chỉ là những con cờ trong bàn cờ lớn mà ngươi không bao giờ thấy được.”
Lý Tường cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng. Những lời của Trịnh Công khiến ông càng thêm lo lắng về quy mô thực sự của âm mưu này. Nhưng ông không để lộ sự hoảng hốt, vẫn giữ giọng cương quyết. “Ngươi có thể giữ im lặng, nhưng sự thật sẽ sớm lộ diện. Ta sẽ không dừng lại cho đến khi triều đình được thanh lọc.”
Trịnh Công khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Hắn bị lính kéo ra ngoài, trong khi Lý Tường đứng lại một mình giữa căn phòng. Tâm trí ông quay cuồng với những suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Nếu đúng như lời Trịnh Công nói, thì triều đình không chỉ bị đe dọa bởi vài kẻ tham nhũng, mà là cả một mạng lưới quyền lực ngầm đang dần thao túng mọi thứ.
Sáng hôm sau, Lý Tường triệu tập một cuộc họp khẩn với nhà vua và những quan lại trung thành nhất. Tại đại điện, không khí căng thẳng bao trùm khi nhà vua ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người có mặt.
“Lý Tường,” nhà vua lên tiếng, “ta đã nghe báo cáo về việc bắt giữ Trịnh Công và những kẻ liên quan. Nhưng ta muốn nghe từ ngươi, tình hình thực sự là như thế nào?”
Lý Tường cúi đầu, rồi nhìn thẳng vào nhà vua. “Thưa bệ hạ, tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ. Trịnh Công chỉ là một mắt xích nhỏ trong âm mưu lớn hơn. Hắn ám chỉ rằng có một mạng lưới ngầm đang thao túng triều đình từ bên trong, và chúng ta vẫn chưa tìm ra hết những kẻ đứng sau.”
Nhà vua nhíu mày, giọng ngài trầm xuống. “Ngươi có chắc chắn về điều đó không, Lý Tường? Nếu đúng như vậy, triều đình có thể đã bị xâm nhập từ bên trong từ lâu mà chúng ta không hay biết.”
“Thưa bệ hạ, những gì Trịnh Công nói có thể là thật,” Lý Tường đáp. “Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian. Nếu hành động nhanh chóng, ta tin rằng chúng ta có thể lật tẩy toàn bộ âm mưu này.”
Vũ Duy, người luôn đứng bên cạnh Lý Tường trong suốt cuộc điều tra, tiếp lời. “Thưa bệ hạ, chúng ta cần phải tiếp tục điều tra kỹ lưỡng từng quan lại trong triều đình, đặc biệt là những người có liên hệ với phương Bắc. Bất kỳ ai có dính líu đến âm mưu này đều phải bị đưa ra ánh sáng.”
Nhà vua im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu. “Được, ta giao toàn quyền điều tra cho Lý Tường. Hãy hành động nhanh chóng và thận trọng. Ta không muốn triều đình này bị đe dọa thêm một lần nào nữa.”
Cuộc điều tra tiếp tục diễn ra với quy mô lớn hơn. Lý Tường và Vũ Duy cùng đội ngũ lính tinh nhuệ rà soát từng quan lại, kiểm tra tất cả các giao dịch và mối quan hệ liên quan đến phương Bắc. Họ không để lại bất kỳ kẽ hở nào, quyết tâm phanh phui toàn bộ sự thật.
Trong những ngày tiếp theo, nhiều bằng chứng được tìm thấy, từ các giao dịch ngầm đến những bức thư bí mật. Những kẻ có liên quan lần lượt bị bắt giữ và thẩm vấn. Mỗi lời khai là một mảnh ghép mới trong bức tranh toàn cảnh về âm mưu hạ độc và thao túng triều đình.
Tuy nhiên, dù đã phá vỡ phần lớn mạng lưới, Lý Tường vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn toàn rõ ràng. Kẻ chủ mưu thực sự, kẻ đứng sau mọi chuyện, vẫn chưa lộ diện.
Cho đến một đêm nọ, khi Lý Tường đang ngồi trong thư phòng, một người lính gác chạy đến, báo cáo rằng có một bức thư khẩn gửi đến từ một nguồn không rõ. Bức thư được niêm phong bằng sáp đỏ, giống hệt với những bức thư trước đó mà triều đình đã thu thập.
Lý Tường mở bức thư ra, và ngay khi đọc những dòng đầu tiên, ông cảm thấy máu trong người lạnh lại. Nội dung thư ngắn gọn, nhưng đầy ám chỉ:
“Ngươi nghĩ rằng ngươi đã thắng, nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu. Chúng ta luôn ở đây, theo dõi mọi bước đi của ngươi. Không có nơi nào an toàn. Hãy nhớ rằng, kẻ thù lớn nhất của ngươi không phải là những người ngươi đã bắt, mà là những kẻ đang đứng ngay bên cạnh ngươi.”
Lý Tường cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Những lời đe dọa này không chỉ nhằm vào ông, mà còn báo hiệu rằng kẻ thù thực sự vẫn chưa lộ diện. Và có thể, kẻ đó vẫn đang ẩn mình ngay trong lòng triều đình, giữa những người mà ông luôn tin tưởng.
Cuộc chiến chưa kết thúc. Màn đêm của âm mưu vẫn chưa tan, và kẻ thù vẫn đang lẩn khuất, chờ đợi thời cơ để ra tay một lần nữa.
Cuối cùng, dù Lý Tường đã phanh phui được phần lớn mạng lưới ngầm, nhưng bóng tối vẫn bao phủ lấy triều đình. Cuộc chiến với những kẻ thù vô hình tiếp tục, và ông biết rằng mình phải luôn cảnh giác, bởi kẻ thù thực sự có thể đang ở ngay bên cạnh, chờ đợi cơ hội tiếp theo để ra tay.