Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 2
Chương 2: Cuộc điều tra bắt đầu
Cung điện tĩnh lặng đến đáng sợ khi màn đêm buông xuống. Sau sự kiện đột ngột xảy ra trong lễ tế trời, không ai dám rời khỏi cung điện. Từng cánh cổng đều đã bị phong tỏa, lính gác đứng canh nghiêm ngặt. Bên trong, các quan lại ngồi rải rác thành từng nhóm nhỏ, mặt ai nấy đều đăm chiêu, lo lắng.
Quan Lý Tường, người có tiếng là nghiêm minh và không sợ hãi trước quyền lực, đã được nhà vua chỉ định đứng đầu cuộc điều tra. Ông bước chậm rãi trong gian phòng lớn, nơi các nhân vật quan trọng của triều đình đang chờ đợi. Ánh mắt ông săm soi từng người, không bỏ sót một chi tiết nào.
“Chúng ta cần hành động nhanh chóng,” Lý Tường lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng. “Quan Lê Quang Đạo không thể bị hạ độc mà không có sự tiếp tay từ bên trong. Chén rượu lễ được kiểm soát kỹ lưỡng. Chỉ có những người tham dự buổi lễ này mới có thể tiếp cận.”
Quan Đại Lâm, một trong những người thân cận với Lê Quang Đạo, cau mày: “Ngươi nghĩ có kẻ nào trong số chúng ta đứng sau chuyện này sao, Lý Tường? Đó là một cáo buộc rất nghiêm trọng.”
Lý Tường không đáp ngay. Ông bước tới gần chiếc bàn giữa phòng, nơi chén rượu lễ mà Lê Quang Đạo uống nằm yên trong hộp đựng bằng vàng. Chén rượu này đã trở thành một vật chứng quan trọng. Ông quay lại nhìn Đại Lâm, giọng trầm xuống.
“Quan Đại Lâm, đây không chỉ là một sự kiện nghiêm trọng. Đây là một âm mưu ám sát ngay trong lòng triều đình, ngay dưới sự chứng kiến của vua và các quan. Ai đó đã chuẩn bị kỹ lưỡng và chờ đợi thời khắc này.”
Đại Lâm lùi lại, vẻ mặt nặng nề. Các quan khác ngồi im lặng, không ai dám lên tiếng. Họ biết rằng bất cứ hành động nào cũng có thể bị hiểu nhầm thành sự liên quan đến vụ hạ độc.
Đúng lúc đó, một người hầu chạy tới, cúi đầu trước Lý Tường: “Thưa quan lớn, ngự y đã tìm thấy dấu vết của một loại độc dược trong rượu. Nó được hòa vào rượu từ trước lễ tế.”
“Độc dược gì?” – Lý Tường hỏi, đôi mắt nghiêm nghị.
Người hầu đáp: “Đó là một loại chất cực kỳ hiếm, chỉ có thể tìm thấy ở phương Bắc. Rất khó để nhận biết nếu không được thử nghiệm kỹ lưỡng.”
“Phương Bắc…” Lý Tường thì thầm, ánh mắt trầm tư. Ông quay lại nhìn các quan lại, rồi nói lớn: “Trong số các vị đây, có ai gần đây đã tiếp xúc hoặc có liên hệ với những người từ phương Bắc không?”
Cả căn phòng lại chìm vào sự im lặng nặng nề. Không ai trả lời. Những ánh mắt lảng tránh, một số người cúi đầu xuống, cố tình không giao tiếp bằng ánh mắt với Lý Tường. Đột nhiên, một viên quan trẻ đứng lên, khuôn mặt anh ta tái nhợt, nhưng rõ ràng có điều muốn nói.
“Thưa quan Lý Tường,” quan Trần Vũ, một viên quan nhỏ trong triều, lên tiếng, giọng run run. “Tôi… tôi có nghe nói gần đây, quan Lê Quang Đạo đã nhận được một bức thư từ một người lạ mặt. Người gửi tự xưng là một thương nhân phương Bắc. Tuy nhiên, tôi không rõ nội dung cụ thể vì bức thư ấy được viết bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, không giống chữ Hán thông thường.”
Lý Tường lập tức chú ý, tiến đến gần Trần Vũ. “Bức thư đó hiện ở đâu?”
Trần Vũ lúng túng một lúc, rồi nói: “Sau khi quan Lê Quang Đạo đọc xong, ông ta đã giữ lại trong thư phòng của mình. Tôi không biết hiện giờ nó còn hay không.”
“Được, hãy cho người tìm kiếm bức thư đó ngay lập tức!” – Lý Tường ra lệnh. “Nếu bức thư này thực sự từ một thương nhân phương Bắc, chúng ta sẽ biết được thêm manh mối về kẻ đứng sau âm mưu này.”
Trong khi lính gác nhanh chóng rời đi để thực hiện mệnh lệnh, không khí trong căn phòng vẫn đầy căng thẳng. Lý Tường nhìn quanh một lần nữa, ánh mắt ông lần này dừng lại ở một người – quan Tạ Minh, một trong những người có quyền lực lớn trong triều đình.
“Quan Tạ Minh,” Lý Tường nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Ngài có điều gì muốn chia sẻ về những liên hệ với phương Bắc không? Tôi nghe nói ngài đã từng có những giao dịch thương mại lớn với các thương gia từ đó.”
Tạ Minh cười nhạt, nhưng vẻ mặt ông vẫn điềm tĩnh. “Quan Lý Tường, đúng là ta có giao thương với nhiều thương nhân từ phương Bắc, nhưng tất cả đều là việc chính thức và công khai. Ta không có lý do gì để liên quan đến âm mưu này.”
“Phải không?” Lý Tường đáp, mắt không rời khỏi Tạ Minh. “Ta chỉ mong rằng ngài nói đúng.”
Không ai dám lên tiếng thêm. Cuộc điều tra dường như ngày càng mở rộng, và mỗi người trong căn phòng đều có thể trở thành một phần của âm mưu đáng sợ này.
Sự căng thẳng trong không khí ngày càng tăng lên khi bức thư bí ẩn từ phương Bắc đang được tìm kiếm. Liệu nó có chứa đựng manh mối giúp phá giải vụ án hạ độc quan Lê Quang Đạo, hay đây chỉ là một chiêu trò nhằm đánh lạc hướng?