Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 3
Chương 3: Bức thư bí ẩn
Cuộc điều tra tiếp tục với sự lo lắng đè nặng lên từng người có mặt trong cung điện. Lính gác đã tản ra để lục soát toàn bộ thư phòng của quan Lê Quang Đạo, nơi được cho là giữ bức thư bí ẩn. Trong khi đó, Lý Tường tiếp tục chất vấn từng quan lại có mặt trong buổi lễ.
Không khí trong căn phòng chính trở nên ngột ngạt. Các quan lớn, từ những người có quyền lực nhất cho đến những kẻ chỉ đứng ở những vị trí khiêm nhường, đều không dám thở mạnh. Không ai muốn mình trở thành kẻ bị nghi ngờ trong vụ án này, nhưng sự im lặng của họ lại càng làm cho không khí thêm căng thẳng.
Một lúc sau, tiếng bước chân nhanh chóng vang lên ngoài hành lang. Một người lính hầu cận chạy vào, hai tay cầm chặt một chiếc hộp gỗ. Anh ta cúi đầu trước Lý Tường và báo cáo:
“Thưa quan Lý Tường, chúng thần đã tìm thấy bức thư trong thư phòng của quan Lê Quang Đạo. Nó được cất giữ trong một chiếc hộp nhỏ như ngài đã dự đoán.”
Lý Tường gật đầu, ra hiệu cho người lính mang chiếc hộp đến bàn chính giữa phòng. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hộp gỗ khi nó được mở ra. Bên trong, một tờ giấy cũ kỹ được đặt cẩn thận, với những ký tự kỳ lạ mà không ai trong phòng có thể đọc được. Ngay lập tức, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Quan Đại Lâm nhìn tờ giấy rồi lên tiếng: “Chữ này… không phải chữ Hán, cũng không phải chữ Nôm. Đây là một loại ký tự mà ta chưa từng thấy.”
Lý Tường chăm chú nhìn tờ giấy trong giây lát, rồi cầm nó lên, đưa qua cho các ngự quan khác. “Có ai ở đây biết thứ ngôn ngữ này không?” – giọng ông trầm xuống, như một mệnh lệnh. Nhưng tất cả chỉ lắc đầu hoặc im lặng.
Tạ Minh, người đã bị Lý Tường nghi ngờ trước đó, bất ngờ đứng dậy, đưa tay ra hiệu cho lính hầu đưa cho ông tờ giấy. Ông cầm lấy và lướt qua các ký tự, đôi mắt ánh lên sự tập trung.
“Đây là ngôn ngữ của một nhóm thương nhân đặc biệt ở phương Bắc,” Tạ Minh nói, giọng ông đầy tự tin. “Tôi đã từng giao dịch với họ trong một thời gian dài trước đây. Họ thường sử dụng những ký tự này để mã hóa thông tin, nhằm tránh bị lộ. Chỉ những người trong nhóm mới hiểu được.”
Lý Tường khoanh tay trước ngực, mắt vẫn không rời khỏi Tạ Minh. “Vậy ngài có thể giải mã được nội dung của bức thư này chứ, Tạ Minh?”
Tạ Minh cười nhạt: “Tôi có thể hiểu được một vài phần, nhưng không thể giải mã toàn bộ. Tuy nhiên, nếu các ngài cho phép, tôi có thể liên hệ với một số thương nhân để tìm ra người có thể giải mã toàn bộ bức thư này.”
Lý Tường không đáp ngay. Ông chăm chú quan sát từng biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt của Tạ Minh. Liệu đây có phải là cơ hội để ông ta che giấu sự thật, hay ông thực sự có thể giúp giải quyết vụ án?
Trong lúc đó, một quan lại khác, Vũ Duy, người từng thân cận với quan Lê Quang Đạo, lên tiếng: “Thưa quan Lý Tường, tôi tin rằng chúng ta nên cẩn trọng khi để bất cứ ai ngoài triều đình tiếp cận với thông tin quan trọng này. Việc nhờ người ngoài có thể gây nguy hiểm và làm lộ ra âm mưu lớn hơn.”
Lý Tường gật đầu, đồng ý với Vũ Duy. “Phải, chúng ta không thể để người ngoài dính líu vào chuyện này. Nhưng nếu không có cách nào khác để giải mã, chúng ta sẽ cần phải tìm một phương án an toàn.”
Tạ Minh nhíu mày, bước lên thêm một bước. “Thưa quan lớn, tôi hiểu sự lo lắng của các ngài, nhưng nếu không tìm ra lời giải sớm, chúng ta sẽ để kẻ chủ mưu thoát khỏi tầm tay. Thời gian là yếu tố quyết định lúc này.”
Lý Tường ngẫm nghĩ trong giây lát, ánh mắt ông hướng về nhà vua. Sau một hồi im lặng, nhà vua khẽ gật đầu ra hiệu cho ông quyết định.
“Được,” Lý Tường nói, giọng dứt khoát. “Tôi sẽ cho phép ngài, Tạ Minh, thực hiện việc này, nhưng ngài sẽ bị giám sát chặt chẽ. Bất cứ ai mà ngài liên hệ để giải mã bức thư cũng phải chịu sự kiểm tra của triều đình.”
Tạ Minh cúi đầu, chấp nhận điều kiện. “Tôi hiểu, thưa quan lớn. Tôi sẽ làm theo lệnh.”
Cuộc họp kết thúc, các quan lại rời khỏi căn phòng với những suy nghĩ khác nhau. Những bí ẩn xung quanh cái chết của Lê Quang Đạo càng ngày càng trở nên phức tạp. Không ai dám chắc liệu việc nhờ cậy Tạ Minh là đúng hay sai. Nhưng một điều rõ ràng là cuộc điều tra sẽ không kết thúc sớm, và kẻ đứng sau âm mưu này có thể còn đang ẩn mình đâu đó, sẵn sàng ra tay thêm một lần nữa.
Khi Lý Tường bước ra khỏi phòng, ông không khỏi cảm thấy lo lắng. Tình hình đã quá phức tạp, và từng bước đi sai lầm có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Trong khi đó, ở một góc tối nào đó trong cung điện, một bóng đen lặng lẽ quan sát, đôi mắt rực lên ánh nhìn đầy toan tính.