Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 4
Chương 4: Lưới trời dần siết chặt
Ngày hôm sau, cung điện trở lại vẻ yên ắng thường ngày, nhưng bên dưới vẻ bề ngoài ấy là sự căng thẳng ngầm. Tin tức về cái chết của quan Lê Quang Đạo và cuộc điều tra đang diễn ra đã lan khắp nơi. Mọi người trong triều đình đều cảm thấy rằng bóng tối của âm mưu đang bao trùm, và ai cũng có thể là kẻ tiếp theo trở thành mục tiêu.
Lý Tường, như đã hứa, cho phép Tạ Minh liên lạc với một thương nhân phương Bắc để giải mã bức thư. Tuy nhiên, người thương nhân này đã được lính triều đình giám sát chặt chẽ ngay khi vào kinh thành. Mọi hành động của ông đều được theo dõi không rời mắt.
Buổi sáng, trong một căn phòng nhỏ của cung điện, Lý Tường và Tạ Minh cùng ngồi đối diện người thương nhân phương Bắc. Ông ta là một người đàn ông lớn tuổi, với đôi mắt sắc sảo và dáng vẻ điềm tĩnh. Trước mặt ông là bức thư bí ẩn, vẫn còn nguyên vẹn như khi được tìm thấy.
“Ngài có thể giải mã bức thư này chứ?” Lý Tường hỏi, giọng ông đầy cương quyết nhưng không thiếu phần cảnh giác.
Người thương nhân khẽ gật đầu, đôi mắt ông liếc qua các ký tự trên bức thư. “Thưa quan lớn, tôi sẽ cố gắng hết sức. Tuy nhiên, thứ ngôn ngữ này là một dạng mã hóa phức tạp, và chỉ những người có hiểu biết sâu rộng về văn hóa phương Bắc mới có thể hiểu toàn bộ.”
Ông ta bắt đầu dịch từng ký tự một, và mọi người trong phòng đều chăm chú lắng nghe. Không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng khi từng lời giải mã dần hiện ra.
“Bức thư này… không chỉ đơn thuần là một thông báo,” người thương nhân tiếp tục, giọng khẽ run lên khi ông đọc những từ ngữ đầy ám chỉ. “Nó là một lời cảnh báo, hoặc đúng hơn, một lời đe dọa.”
Tạ Minh, ngồi đối diện, nheo mắt nhìn chằm chằm vào người thương nhân. “Đe dọa ai? Và tại sao?”
Người thương nhân dừng lại, đưa mắt nhìn lên Lý Tường. “Lời đe dọa này gửi đến quan Lê Quang Đạo. Trong thư, có đề cập đến một vụ giao dịch bí mật đã bị lộ ra ngoài. Quan Lê Quang Đạo biết quá nhiều, và có vẻ như người gửi thư này muốn cảnh cáo ông ta tránh xa khỏi chuyện này, nếu không sẽ phải trả giá.”
Lý Tường cau mày, cảm giác sự việc càng trở nên rối rắm. “Vụ giao dịch gì?” ông hỏi tiếp.
Người thương nhân ngập ngừng. “Không có thông tin cụ thể trong thư về vụ giao dịch, nhưng rõ ràng đây là một chuyện rất lớn, liên quan đến quyền lực và sự kiểm soát triều đình. Người gửi bức thư này đã biết quan Lê Quang Đạo đang điều tra hoặc có khả năng đã phát hiện ra điều gì đó mà họ muốn che giấu.”
Tạ Minh ngồi lặng im, đôi mắt sắc lạnh như đang toan tính điều gì. “Có nhắc đến ai khác ngoài Lê Quang Đạo không?” ông hỏi với vẻ điềm tĩnh giả tạo.
Người thương nhân lắc đầu. “Không, không có tên cụ thể nào khác được đề cập trong thư. Nhưng tôi cảm thấy rằng kẻ gửi bức thư này có liên hệ sâu rộng với một nhóm người trong triều đình. Có lẽ chính từ trong đây mà âm mưu đã nảy sinh.”
Không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Lý Tường đứng dậy, đi lại trong phòng, tay nắm chặt sau lưng. “Tạ Minh,” ông nói, dừng bước và nhìn thẳng vào mắt người quan lớn. “Ngài có biết gì về vụ giao dịch bí mật mà bức thư đề cập không? Ngài có liên hệ với những người này không?”
Tạ Minh nở một nụ cười nhạt. “Quan Lý Tường, ngài không thể cứ mãi nghi ngờ tôi như vậy. Tôi đã hợp tác với cuộc điều tra, đã tìm người giải mã bức thư. Nếu tôi là kẻ đứng sau, liệu tôi có tự tay đưa ra bằng chứng như thế không?”
“Ngài đã từng làm việc với những thương nhân phương Bắc, ngài có những mối quan hệ mà không ai trong triều đình có,” Lý Tường trả lời, giọng lạnh lùng. “Ngài hiểu rõ về những giao dịch ngầm và mạng lưới quyền lực mà người bình thường không thể tiếp cận.”
Tạ Minh cười lớn hơn, nhưng nụ cười không che giấu được sự khó chịu. “Ta đã nhiều lần nói với ngài, những giao dịch của ta đều công khai và phục vụ cho lợi ích của triều đình. Nhưng ngài cứ muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu ta thì cứ việc.”
Người thương nhân ngồi im, không dám can thiệp vào cuộc tranh luận. Ông đã hoàn thành nhiệm vụ giải mã, nhưng sự căng thẳng trong căn phòng khiến ông thấy rõ rằng mình không nên dính dáng quá sâu.
Lý Tường nhìn sâu vào mắt Tạ Minh một lúc, rồi quay sang người thương nhân. “Ngài có thể đi. Nhưng nhớ rằng, bất cứ khi nào triều đình cần, ngài sẽ phải quay lại.”
Người thương nhân cúi đầu và rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, Lý Tường tiếp tục nhìn thẳng vào Tạ Minh. “Ngài có thể nói mình vô tội, nhưng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra kẻ đứng sau vụ hạ độc này.”
Tạ Minh đứng lên, ánh mắt lạnh như băng. “Quan Lý Tường, tôi không có gì để giấu. Hãy nhớ rằng, chính ngài đang đứng giữa lòng triều đình đầy rẫy âm mưu. Nếu ngài không cẩn thận, ngài sẽ là kẻ tiếp theo bị nhắm đến.”
Cuộc đối đầu giữa hai quan lớn ngày càng căng thẳng, trong khi lưới trời dần siết chặt. Một kẻ giấu mặt vẫn đang ẩn mình, quan sát mọi hành động của họ, và chuẩn bị ra tay thêm một lần nữa.