Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 5
Chương 5: Bóng tối ẩn hiện
Sau cuộc đối đầu căng thẳng với Tạ Minh, Lý Tường trở về tư dinh của mình với những suy nghĩ nặng nề. Ông không thể rũ bỏ cảm giác rằng kẻ đứng sau vụ hạ độc vẫn đang lẩn trốn ngay trong triều đình, nhưng mọi bằng chứng hiện tại đều quá mơ hồ. Tạ Minh có thể là một phần trong âm mưu này, hoặc ông ta chỉ đơn thuần là người trung lập vô tội bị kéo vào vòng xoáy của quyền lực. Dù thế nào đi nữa, Lý Tường cũng biết rằng mình phải tiếp tục điều tra nếu muốn lôi kẻ chủ mưu ra ánh sáng.
Buổi tối hôm đó, trong khi triều đình chìm vào giấc ngủ, Lý Tường triệu tập một cuộc họp kín với những người ông tin tưởng nhất. Vũ Duy, một quan đại thần trung thành, và một vài ngự y có mặt tại buổi lễ tế trời hôm trước đều được mời đến. Họ tụ họp trong thư phòng của Lý Tường, nơi ánh nến le lói chiếu sáng bầu không khí căng thẳng.
Lý Tường mở đầu cuộc họp bằng giọng nghiêm trọng: “Ta đã nhận ra rằng cuộc điều tra này sẽ không dễ dàng, vì những kẻ tham gia vào âm mưu này có thể là những người có quyền lực lớn trong triều đình. Nếu chúng ta muốn tìm ra sự thật, phải tiến hành một cách cẩn thận và khôn ngoan.”
Vũ Duy gật đầu, ánh mắt đầy lo âu: “Thưa quan Lý Tường, ta e rằng âm mưu này lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng. Những người có liên hệ với phương Bắc có thể đã cắm rễ sâu trong triều đình từ lâu, và vụ hạ độc Lê Quang Đạo chỉ là bề nổi.”
Một ngự y đứng cạnh Vũ Duy liền tiếp lời: “Thưa quan lớn, chúng thần đã nghiên cứu kỹ về chất độc được dùng trong chén rượu của Lê Quang Đạo. Đó là một loại độc dược rất hiếm, được làm từ cây độc phương Bắc, chỉ có những người có quan hệ đặc biệt với vùng đất này mới có thể sở hữu.”
Lý Tường im lặng, suy tư một lúc lâu. Rõ ràng, manh mối về phương Bắc ngày càng nhiều, và những liên hệ của Tạ Minh với các thương nhân từ đó không thể bị bỏ qua. Nhưng ngay cả khi biết điều đó, ông vẫn cần nhiều bằng chứng hơn để cáo buộc. Một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến ông thất bại trong cuộc điều tra đầy nguy hiểm này.
Bất ngờ, một người lính cận vệ vội vã bước vào phòng, vẻ mặt căng thẳng. “Thưa quan Lý Tường, có một người hầu tại dinh thự của quan Tạ Minh đến xin gặp ngài. Anh ta nói rằng có thông tin quan trọng về vụ án.”
Lý Tường ngay lập tức ra hiệu cho người lính đưa người hầu đến gặp. Khi người hầu bước vào, anh ta cúi đầu sâu, khuôn mặt nhợt nhạt vì lo lắng. Lý Tường nhìn thẳng vào anh ta và hỏi: “Ngươi có gì muốn nói? Nói nhanh lên!”
Người hầu run rẩy trả lời: “Thưa quan lớn, con không dám tiết lộ chuyện này, nhưng bây giờ không thể im lặng thêm được nữa. Con đã nghe lén được một cuộc trò chuyện giữa quan Tạ Minh và một người lạ mặt tối hôm qua. Họ nói về việc sẽ trừ khử một người nữa… không rõ là ai, nhưng có vẻ như người đó là một trong số các quan lớn.”
Lý Tường cau mày: “Ngươi có nhận diện được kẻ lạ mặt đó không?”
Người hầu lắc đầu: “Thưa không, con không thấy mặt hắn rõ ràng, nhưng giọng nói của hắn rất lạnh lùng, và có vẻ như hắn đến từ một nơi xa xôi, có thể là phương Bắc.”
Mọi người trong phòng im lặng. Một bóng đen nguy hiểm đang di chuyển ngầm trong triều đình, và kẻ lạ mặt này có thể là đầu mối quan trọng để giải đáp vụ án. Lý Tường nhìn quanh và ra lệnh cho người hầu: “Ngươi hãy giữ im lặng chuyện này, tuyệt đối không được tiết lộ với ai. Nếu ngươi làm trái lệnh, ngươi sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Người hầu cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Khi anh ta đi khỏi, Lý Tường quay lại với Vũ Duy và các ngự y.
“Rõ ràng, chúng ta đang đối diện với một âm mưu lớn hơn những gì chúng ta tưởng. Tạ Minh có thể không chỉ là người trung gian, mà còn là một trong những người chủ mưu đứng sau vụ hạ độc này. Ta cần tìm cách vạch trần hắn.”
Vũ Duy lên tiếng: “Nhưng thưa quan lớn, nếu chúng ta không có đủ bằng chứng, việc cáo buộc Tạ Minh có thể gây ra một cuộc khủng hoảng lớn trong triều đình. Hắn có nhiều người ủng hộ và ảnh hưởng mạnh.”
Lý Tường gật đầu đồng ý, rồi nói tiếp: “Phải, vì vậy chúng ta cần hành động thận trọng. Ta sẽ điều tra thêm về kẻ lạ mặt mà người hầu vừa nhắc đến. Có thể hắn chính là mấu chốt của vụ án.”
Cuộc họp kết thúc khi màn đêm đã về khuya, nhưng trong lòng Lý Tường, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. Ông biết rằng mỗi bước đi đều có thể đẩy ông đến gần hơn với sự thật hoặc làm ông rơi vào cái bẫy của kẻ địch. Cung điện tưởng chừng tĩnh lặng, nhưng bóng tối của âm mưu đang dần lan rộng, và kẻ thù vẫn đang chờ đợi thời cơ để ra tay lần nữa.