Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 6
Chương 6: Lưới trời mở rộng
Buổi sáng hôm sau, trong khi mặt trời vừa mới lên cao, Lý Tường đã cho triệu tập đội lính tinh nhuệ để bắt đầu cuộc truy lùng kẻ lạ mặt mà người hầu đã nhắc đến. Mọi manh mối đều chỉ về phía một âm mưu từ phương Bắc, và Lý Tường biết rằng mình không thể chờ đợi thêm nữa. Ông phải hành động ngay lập tức trước khi kẻ chủ mưu có thể ra tay thêm một lần nữa.
Tại đại điện, nhà vua cũng đã nghe báo cáo về những bước tiến mới trong cuộc điều tra. Ngài cho phép Lý Tường mở rộng quyền lực, có thể ra lệnh bắt giữ hoặc thẩm tra bất cứ ai cần thiết, miễn là mang lại sự ổn định cho triều đình. Tuy nhiên, nhà vua cũng cẩn trọng nhắc nhở:
“Lý Tường, ngươi phải nhớ rằng bất cứ hành động vội vàng nào cũng có thể làm lung lay sự ổn định của triều đình. Ta đặt niềm tin vào ngươi, nhưng hãy làm việc này một cách khôn ngoan.”
Lý Tường cúi đầu, kính cẩn đáp: “Thần sẽ làm mọi cách để mang lại công lý cho triều đình và tìm ra kẻ đứng sau âm mưu này.”
Sau cuộc gặp với nhà vua, Lý Tường quyết định thẩm vấn lại Tạ Minh một lần nữa, nhưng lần này với sự giám sát chặt chẽ hơn. Ông đưa ra một kế hoạch táo bạo: lợi dụng sự tin tưởng của Tạ Minh và khiến hắn lộ mặt.
Tại tư dinh của Tạ Minh, không khí nặng nề bao trùm khi Lý Tường và đội lính của ông bước vào. Tạ Minh đón tiếp Lý Tường với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt hắn không thể che giấu sự cảnh giác. Sau khi ngồi xuống, Lý Tường mở lời:
“Tạ Minh, ta đến đây để hỏi ngươi thêm vài câu hỏi liên quan đến vụ án. Ta mong rằng ngươi sẽ hợp tác như đã làm trước đó.”
Tạ Minh mỉm cười nhạt: “Quan Lý Tường, ngài biết rõ ta luôn sẵn sàng giúp đỡ triều đình. Ngài có câu hỏi gì, cứ hỏi.”
Lý Tường giữ cho giọng mình bình thản, dù bên trong ông đang căng thẳng. “Gần đây, người hầu của ngươi đã nghe lén được một cuộc nói chuyện giữa ngươi và một kẻ lạ mặt. Ngươi có thể giải thích điều này không?”
Tạ Minh hơi nhíu mày, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sự tự chủ. “Ta không biết ngươi đang nói về điều gì. Ta chỉ gặp gỡ những người quen cũ và bàn chuyện làm ăn. Ngươi không nghĩ rằng mọi cuộc gặp gỡ đều liên quan đến âm mưu chứ?”
Lý Tường nhìn chằm chằm vào Tạ Minh, cố ý để cho không gian trở nên nặng nề hơn. “Nhưng người hầu của ngươi đã nghe thấy ngươi nói về việc trừ khử một quan lớn. Ngươi có biết điều đó không?”
Tạ Minh lập tức cười lớn, nhưng nụ cười không che giấu được sự căng thẳng. “Quan Lý Tường, ngươi đang quá nghi ngờ rồi. Ta chỉ bàn bạc về việc hợp tác với một thương nhân phương Bắc, không có gì mờ ám ở đây cả.”
Lý Tường ngồi im lặng một lúc, nhìn sâu vào đôi mắt của Tạ Minh, như muốn xuyên qua những lời nói dối của hắn. “Tạ Minh, ta biết ngươi có liên hệ với những người từ phương Bắc. Điều đó không phải là bí mật. Nhưng ngươi có biết ai trong số họ đang dính líu đến vụ hạ độc Lê Quang Đạo không?”
Tạ Minh khẽ cựa mình trên ghế, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Như ta đã nói, ta không biết gì về vụ hạ độc cả. Ngươi có thể kiểm tra tất cả các giao dịch của ta, tất cả đều minh bạch.”
Lý Tường đứng dậy, quay lưng về phía Tạ Minh, và nói với giọng đều đều: “Ta tin rằng ngươi có liên quan. Dù ngươi không trực tiếp ra tay, nhưng ngươi biết kẻ nào đã làm việc này. Nếu ngươi không nói ra, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Tạ Minh ngồi im, đôi tay đặt trên đùi khẽ run lên. Nhưng hắn vẫn không nói gì. Sau một lúc lâu, Lý Tường quay lại, mắt ông sắc lạnh hơn bao giờ hết.
“Tạ Minh, ta sẽ không phí thời gian thêm với ngươi nữa. Lính, hãy bắt giữ hắn.”
Lệnh vừa dứt, những người lính lập tức tiến đến, bao vây Tạ Minh. Hắn nhảy bật dậy, giận dữ: “Ngươi không có quyền làm điều này! Ta là quan lớn trong triều, ngươi không thể tùy tiện bắt giữ ta mà không có bằng chứng!”
Lý Tường tiến tới, ánh mắt sắc bén: “Ta có lệnh từ nhà vua. Ngươi sẽ bị giam giữ cho đến khi cuộc điều tra kết thúc. Nếu ngươi vô tội, ngươi sẽ được thả. Nhưng nếu ngươi che giấu bất kỳ điều gì, sự trừng phạt sẽ đến nhanh chóng.”
Tạ Minh không còn cách nào khác ngoài việc chịu trói. Hắn bị dẫn ra ngoài trong sự tức giận không thể kiềm chế. Nhưng ngay khi hắn rời khỏi căn phòng, Lý Tường biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Tạ Minh có thể chỉ là một quân cờ trong một âm mưu lớn hơn, và kẻ chủ mưu thực sự có thể đang ngồi ở một nơi khác, quan sát mọi chuyện.
Vào đêm hôm đó, khi Lý Tường ngồi một mình trong thư phòng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu ông. Có điều gì đó về vụ việc này vẫn chưa rõ ràng. Bức thư, những lời đe dọa, và mối quan hệ của Tạ Minh với phương Bắc… tất cả đều chỉ ra một âm mưu lớn. Nhưng tại sao lại nhắm vào Lê Quang Đạo, người vốn không có thù oán cá nhân với ai trong triều đình?
Đúng lúc đó, một người lính cận vệ bước vào, khuôn mặt đầy lo lắng: “Thưa quan lớn, có một tin khẩn. Một kẻ lạ mặt vừa bị bắt khi cố gắng lẻn vào dinh thự của ngài.”
Lý Tường đứng bật dậy, cảm giác nguy hiểm bỗng chốc tràn ngập trong tâm trí ông. “Đưa hắn tới đây ngay lập tức.”
Lính cận vệ vội vàng dẫn kẻ lạ mặt vào, và ngay khi nhìn thấy hắn, Lý Tường nhận ra rằng trò chơi này còn chưa kết thúc. Kẻ lạ mặt ấy mang một vết xăm trên cánh tay, một biểu tượng lạ lẫm mà Lý Tường chưa từng thấy – nhưng rõ ràng, nó có liên hệ mật thiết với phương Bắc.
“Ngươi là ai?” Lý Tường hỏi, giọng sắc lạnh.
Kẻ lạ mặt chỉ nhếch mép cười, nhưng đôi mắt hắn rực lên đầy toan tính. “Ngài sẽ sớm biết thôi, quan lớn. Chuyện này mới chỉ bắt đầu.”