Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 8
Chương 8: Ánh sáng trong bóng tối
Sáng hôm sau, cung điện tiếp tục hoạt động với nhịp sống thường ngày, nhưng bên trong, sự lo âu vẫn bao trùm. Lý Tường đã có những bằng chứng ban đầu về sự liên quan của phương Bắc và âm mưu hạ độc, nhưng ông biết rõ kẻ chủ mưu thực sự vẫn đang ẩn mình. Mọi thứ càng trở nên phức tạp khi không biết được ai trong triều đình đã bị mua chuộc hoặc đã cấu kết với thế lực đen tối.
Ngay từ sáng sớm, Lý Tường đã triệu tập một đội lính tinh nhuệ để theo dõi sát sao mọi hành động của Tạ Minh trong ngục. Hắn bị giam giữ trong căn phòng tối, nơi chỉ có một chút ánh sáng từ khe cửa nhỏ lọt vào. Bên ngoài, lính canh đứng nghiêm ngặt, không ai được phép tiếp cận.
Lý Tường cùng Vũ Duy và một vài quan lại thân tín đến thẩm vấn Tạ Minh lần cuối. Cánh cửa ngục mở ra, để lộ bóng dáng Tạ Minh ngồi trên ghế, tay bị trói chặt. Gương mặt hắn có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên định và bí ẩn.
Lý Tường bước vào, nhìn thẳng vào Tạ Minh. “Ngươi đã bị bắt vì nghi ngờ liên quan đến vụ hạ độc quan Lê Quang Đạo và cấu kết với những kẻ từ phương Bắc. Ngươi còn gì để nói trước khi ta đưa ra những bằng chứng cuối cùng?”
Tạ Minh nhếch môi cười nhạt, nhưng không nói gì. Lý Tường tiếp tục: “Ngươi có liên hệ với kẻ lạ mặt mà chúng ta đã bắt giữ. Hắn đã thừa nhận có một âm mưu lớn hơn phía sau vụ này, và ngươi là một trong những mắt xích quan trọng.”
Vũ Duy bước lên, giọng nghiêm trọng hơn: “Ngươi sẽ không trốn thoát được nữa, Tạ Minh. Nếu ngươi thú nhận và giúp chúng ta tìm ra kẻ chủ mưu thực sự, nhà vua có thể khoan dung. Còn nếu không, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt nặng nề.”
Tạ Minh cười lớn, giọng hắn khàn khàn vang vọng trong căn phòng nhỏ. “Các ngươi nghĩ rằng mình đã nắm rõ mọi thứ sao? Các ngươi không hiểu gì cả. Ta không phải kẻ chủ mưu, nhưng ta biết các ngươi đang đối đầu với một thế lực lớn hơn nhiều.”
Lý Tường nhíu mày, tiến lại gần hơn. “Thế lực nào? Ngươi đang nói đến ai?”
Tạ Minh nhìn thẳng vào mắt Lý Tường, giọng hắn trở nên đầy thách thức. “Các ngươi đang chiến đấu với những bóng ma. Kẻ thù của các ngươi không chỉ là những thương nhân phương Bắc. Những kẻ đứng sau tất cả chuyện này là những người mà các ngươi không bao giờ nghĩ tới. Và ngay cả khi các ngươi nghĩ rằng đã chạm vào sự thật, chúng vẫn sẽ biến mất trước mắt các ngươi.”
Lý Tường tức giận, đập mạnh tay lên bàn. “Ngươi nói rõ hơn đi, Tạ Minh! Ai là kẻ chủ mưu? Ngươi biết chúng ta sẽ không để yên cho ngươi.”
Tạ Minh không đáp, chỉ cười nhạt và cúi đầu. Hắn rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị bắt, và có lẽ hắn còn có kế hoạch khác mà Lý Tường chưa hề biết.
Sau cuộc thẩm vấn không thành công, Lý Tường cùng Vũ Duy quay trở về đại điện. Sự bí ẩn xung quanh Tạ Minh và kẻ lạ mặt ngày càng lớn, nhưng Lý Tường cảm thấy như mình đang đi trong một mê cung không có lối thoát. Kẻ thù luôn đi trước ông một bước, và mọi manh mối chỉ dẫn đến những câu hỏi mới, mà không có câu trả lời.
Khi họ vừa bước vào cung điện, một lính gác vội vã chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng. “Thưa quan lớn, có một sứ giả phương Bắc vừa đến. Hắn yêu cầu gặp nhà vua và có mang theo một thông điệp khẩn.”
Lý Tường quay sang Vũ Duy, ánh mắt họ giao nhau đầy ngờ vực. “Sứ giả phương Bắc ư? Tại sao lại đến vào lúc này?”
Vũ Duy gật đầu. “Ta nghĩ đây có thể là một phần trong kế hoạch của kẻ thù. Chúng ta cần cẩn trọng.”
Lý Tường đồng ý. Ông lập tức dẫn lính gác và các quan lại đến đại điện, nơi nhà vua đã chuẩn bị tiếp đón sứ giả. Khi Lý Tường bước vào, nhà vua đã ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt nghiêm nghị. Trước mặt ngài là một người đàn ông mặc trang phục sang trọng của phương Bắc, gương mặt lạnh lùng và đầy quyền uy.
Sứ giả cúi đầu chào nhà vua, rồi lấy từ trong áo ra một chiếc phong thư được niêm phong cẩn thận bằng sáp đỏ. “Thưa bệ hạ, ta đến đây thay mặt cho quốc vương của chúng ta, mang đến một thông điệp quan trọng.”
Nhà vua nhận lấy bức thư, rồi giao cho một quan đại thần mở ra và đọc lớn. Trong khi chờ đợi, cả căn phòng chìm vào sự im lặng căng thẳng.
Quan đại thần đọc thư, giọng rõ ràng: “Quốc vương phương Bắc gửi lời chào nhà vua và triều đình của quý quốc. Chúng ta mong muốn tiếp tục giữ gìn mối quan hệ hòa hảo và thương mại giữa hai nước, nhưng gần đây có những tin đồn rằng triều đình của ngài đang điều tra các thương nhân phương Bắc với những cáo buộc không có căn cứ. Chúng tôi yêu cầu chấm dứt ngay lập tức những cuộc điều tra này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước.”
Lời đọc vừa dứt, căn phòng rơi vào im lặng. Mọi người đều nhìn nhau với sự lo ngại. Lý Tường nhận ra rằng tình hình đã trở nên phức tạp hơn. Những cuộc điều tra về âm mưu hạ độc không chỉ là vấn đề nội bộ, mà còn có thể khiến triều đình rơi vào một cuộc xung đột chính trị với phương Bắc.
Nhà vua trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng: “Sứ giả, quốc vương của ngài không cần lo lắng. Chúng ta chỉ điều tra những sự việc có liên quan đến an ninh quốc gia, không nhằm vào bất kỳ quốc gia nào. Nhưng nếu có bằng chứng về việc thương nhân phương Bắc liên quan đến âm mưu này, chúng ta sẽ có biện pháp thích hợp.”
Sứ giả không đáp, chỉ cúi đầu chào rồi rời đi. Sau khi hắn rời khỏi đại điện, nhà vua quay sang Lý Tường, ánh mắt nghiêm trọng.
“Lý Tường, ngươi thấy thế nào về việc này? Ta không muốn một cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia, nhưng chúng ta không thể bỏ qua âm mưu này.”
Lý Tường cúi đầu đáp: “Thưa bệ hạ, chúng thần sẽ tiếp tục điều tra một cách thận trọng. Chúng ta không thể dừng lại khi vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau.”
Tối hôm đó, Lý Tường ngồi trong thư phòng, nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên nền đất. Ông biết rằng mình đang đứng giữa một cuộc chiến mà kẻ thù đã ẩn mình quá sâu. Nhưng ông cũng tin rằng ánh sáng của công lý sẽ soi rọi qua bóng tối.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, rồi một lính gác xuất hiện, khuôn mặt đầy lo lắng. “Thưa quan lớn, có tin khẩn từ ngục. Tạ Minh… đã chết.”
Lý Tường đứng bật dậy, kinh ngạc. “Chết sao? Làm sao có thể?”
Lính gác cúi đầu: “Hắn bị giết trong ngục. Chúng thần chưa tìm ra kẻ nào đã làm chuyện này.”
Lý Tường lặng người. Mọi thứ dường như đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Kẻ đứng sau đã ra tay thêm một lần nữa, và bóng tối của âm mưu càng ngày càng phủ kín cung điện.