Vụ hạ độc bằng rượu lễ - Chương 9
Chương 9: Bóng tối bao trùm
Tin tức về cái chết của Tạ Minh trong ngục nhanh chóng lan truyền khắp cung điện như một cơn gió lạnh buốt. Sự việc này đẩy cuộc điều tra vào thế nguy hiểm hơn bao giờ hết. Lý Tường không thể tin rằng kẻ chủ mưu lại ra tay nhanh chóng và táo bạo như vậy. Điều này không chỉ chứng tỏ rằng âm mưu đã đạt đến mức độ tinh vi mà còn cho thấy kẻ thù có khả năng thao túng ngay cả hệ thống an ninh của triều đình.
Trong thư phòng của mình, Lý Tường cùng Vũ Duy và một số quan thân tín đang ngồi bàn bạc gấp. Gương mặt của ai cũng căng thẳng và đăm chiêu, bầu không khí trong phòng nặng nề đến nghẹt thở.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa,” Lý Tường lên tiếng, giọng ông nghiêm trọng. “Cái chết của Tạ Minh là dấu hiệu rõ ràng rằng kẻ thù đã sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai có thể tiết lộ sự thật. Nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng chúng ta đã tiến rất gần đến việc phanh phui âm mưu.”
Vũ Duy gật đầu, nhưng trong mắt ông cũng đầy lo lắng. “Thưa quan lớn, nhưng việc Tạ Minh bị giết ngay trong ngục là một cú sốc lớn. Điều đó chứng tỏ chúng có tay trong trong triều đình. Ngay cả lính gác cũng không thể tin tưởng tuyệt đối.”
Lý Tường nhìn thẳng vào mắt Vũ Duy, giọng ông cương quyết: “Ta biết. Nhưng điều này cũng có nghĩa rằng chúng ta phải hành động nhanh hơn và cẩn trọng hơn. Kẻ thù sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của chúng. Và nếu chúng ta không tìm ra kẻ chủ mưu sớm, toàn bộ triều đình sẽ bị lật đổ.”
Trong khi mọi người trong phòng còn đang suy nghĩ, một lính gác bước vào, cúi đầu trước Lý Tường. “Thưa quan lớn, chúng thần đã tìm thấy một dấu vết quan trọng trong ngục.”
Lý Tường đứng dậy ngay lập tức. “Dấu vết gì?”
Lính gác đáp: “Có một mẩu giấy nhỏ được giấu trong tay áo của Tạ Minh. Nội dung không rõ ràng, nhưng có nhắc đến một cuộc gặp gỡ tại một quán trọ nằm ở ngoại ô thành, vào đêm mai.”
Mọi người trong phòng nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Lý Tường lập tức ra lệnh: “Mang mẩu giấy đó đến đây ngay lập tức. Chúng ta phải xem xét kỹ lưỡng từng từ ngữ.”
Khi mẩu giấy được mang đến, Lý Tường cầm lấy và đọc lớn cho mọi người nghe. Nội dung ngắn gọn, chỉ có vài dòng chữ được viết vội vàng:
“Cuộc gặp sẽ diễn ra đêm mai. Đừng để bọn chúng phát hiện. Quán trọ ngoại ô.”
Vũ Duy nhíu mày. “Quán trọ ngoại ô… có thể là một địa điểm giao dịch bí mật của chúng.”
Lý Tường gật đầu. “Đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta để bắt kẻ chủ mưu. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu chúng phát hiện ra chúng ta, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ ảo, Lý Tường và đội lính tinh nhuệ đã cải trang thành dân thường và lặng lẽ tiến về quán trọ nằm ở ngoại ô thành. Đây là một nơi khá vắng vẻ, nằm sâu trong khu rừng nhỏ, không có nhiều người lui tới. Khi họ đến gần quán trọ, Lý Tường ra hiệu cho tất cả dừng lại, rồi quay sang Vũ Duy và nhóm lính.
“Chúng ta sẽ vào từ nhiều hướng khác nhau. Hãy chia làm ba nhóm, lặng lẽ tiếp cận và giám sát mọi động thái. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cuộc gặp đang diễn ra, chúng ta sẽ tiến vào và bắt giữ tất cả những kẻ có mặt.”
Các nhóm lính chia ra, mỗi nhóm tiến vào từ một hướng khác nhau. Lý Tường và Vũ Duy dẫn đầu nhóm chính, tiếp cận từ phía trước quán trọ. Tất cả mọi người đều di chuyển một cách thận trọng, không để lộ bất kỳ tiếng động nào.
Bên trong quán trọ, ánh đèn dầu lờ mờ soi sáng một vài người khách đang ngồi uống rượu. Bầu không khí có vẻ yên ắng, nhưng Lý Tường biết rõ rằng có điều gì đó không bình thường. Ông ra hiệu cho một lính đi trước để kiểm tra bên trong, trong khi những người khác tiếp tục ẩn mình trong bóng tối, quan sát kỹ lưỡng.
Một lát sau, người lính quay lại, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng. “Thưa quan lớn, có một phòng ở phía sau đang đóng kín cửa. Chúng thần nghe thấy tiếng nói bên trong, nhưng không rõ nội dung.”
Lý Tường ra hiệu cho mọi người chuẩn bị. Ông rút kiếm ra khỏi vỏ, giọng thì thầm: “Chuẩn bị. Khi ta ra lệnh, chúng ta sẽ tiến vào.”
Những người lính siết chặt vũ khí, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ lặng lẽ tiến đến phía sau quán trọ, nơi cánh cửa phòng đóng kín. Tiếng nói bên trong vang lên rõ ràng hơn khi họ tiến gần. Lý Tường ra hiệu cho một lính đứng bên cửa, sẵn sàng phá cửa.
Khi tất cả đã vào vị trí, Lý Tường gật đầu. Người lính mạnh mẽ đá văng cánh cửa, và cả nhóm ào vào bên trong. Tiếng hét và tiếng động mạnh vang lên khắp phòng.
Bên trong, bốn người đàn ông đang ngồi quanh một chiếc bàn. Trước sự bất ngờ của họ, Lý Tường và nhóm lính nhanh chóng khống chế. Tuy nhiên, điều khiến Lý Tường giật mình là trong số bốn người đó có một người quen thuộc – quan đại thần Trịnh Công, người đã có mặt trong cuộc họp kín vài ngày trước.
Lý Tường đứng sững lại trong vài giây, không tin vào mắt mình. Trịnh Công, một người mà ông tin tưởng, lại đang ở đây, ngay giữa một cuộc gặp gỡ bí mật.
“Trịnh Công! Ngươi đang làm gì ở đây?” Lý Tường hét lên, đôi mắt đầy giận dữ.
Trịnh Công cười khẩy, không hề tỏ ra sợ hãi. “Ngươi đã chậm một bước, Lý Tường. Mọi thứ đã được sắp đặt từ lâu. Ngươi không thể thay đổi gì nữa.”
Lý Tường bước tới, nắm chặt lấy cổ áo Trịnh Công. “Ngươi phản bội triều đình, phản bội nhà vua! Kẻ chủ mưu là ai?”
Trịnh Công cười lạnh, ánh mắt hắn đầy khinh bỉ. “Ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản được chúng ta sao? Kẻ chủ mưu… không phải chỉ có một người. Ngươi sẽ sớm thấy, Lý Tường. Mọi thứ đã sẵn sàng.”
Lý Tường siết chặt hơn, nhưng rồi buông tay, đôi mắt đầy sự nghi hoặc và nỗi lo sợ. Ông nhận ra rằng cuộc chiến này đã lớn hơn rất nhiều. Những kẻ thù thực sự của ông vẫn còn ẩn mình, và mỗi bước tiến của ông chỉ dẫn đến một ngõ cụt khác.